"Cứu mạng, cứu. . . . . . a. . . . . ."
“Tên biến thái” nhảy lên giường Tô Đường, thuận tiện lấy tay gắt gao che miệng của nàng.
Tô Đường giãy dụa kịch liệt, hắn một tay đè hai cánh tay nàng lại, một bên dùng đùi ngăn chân nàng đạp loạn, lúc này mới nặng nề mở miệng:
"Là ta."
Tô Đường nghe ra giọng người nọ, cả người cứng đờ, sau đó cả người đang căng thẳng cũng trầm tĩnh lại.
Nàng trợn to mắt, ánh trăng mông lung, mơ hồ nhận ra hình dáng của người nọ.
"A a a. . . . . ." Miệng Tô Đường vẫn bị bịt kín, trong mắt tràn ngập ý không thể tin.
Hoàng Thượng đang mộng du sao?
Tống Hoành thấy nàng không vùng vẫy nữa, thở ra một hơi, vừa rồi đang lúc cấp bách không cảm nhận được, bây giờ trong cơ thể cuồn cuộn khô nóng, dưới thân lại là thân thể trắng nõn mềm mại mà hắn mong chờ từ lâu, Tống Hoành hạ tay đang che khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Đường, Tô Đường vừa mở miệng được chữ “Hoàng”, Tống Hoành liền lập tức dùng miệng bịt kín.
Tô Đường là một sinh vật thiếu kiến thức lẫn kinh nghiệm thực tế, chưa từng gặp phải loại tình cảnh này, theo phản xạ có điều kiện từ chối.
Nhưng chút sức lực yếu ớt của nàng xem ra đối với Tống Hoành thật sự chẳng là cái gì, ngược lại tăng thêm vài phần tình thú, vội vàng mà nhiệt tình.
Tống Hoành hôn đủ rồi, Tô Đường rốt cuộc cũng có cơ hội hít thở một chút không khí, Tống Hoành gắt gao đè lên người nàng, trí nhớ lập tức liền về tới đêm tân hôn hôm đó, hắn cũng gắt gao đè lên người nàng như vậy, đến nổi nàng phải bấu lấy tấm màn, hắn mặc cho nàng không ngừng khóc lóc cầu xin, động tác ngược lại càng thêm thô lỗ hung ác, như là tàn phá một con búp bê vải khiến hắn chán ghét mà vứt bỏ.
Đó là ác mộng Tô Đường vốn không bao giờ muốn nhớ tới, phải chôn giấu tận sâu dưới đáy lòng, bây giờ ác mộng và hiện thực cùng giao lại một chỗ, cả người Tô Đường giống như về tới năm đó, Tống Hoành là thiếu niên mặt lạnh vô tình kia, nàng nhất thời òa khóc, nước mắt theo má chảy xuống gối, vô lực ngăn cản cánh tay Tống Hoành: "Điện hạ. . . . . . Không được. . . . . . hu hu. . . . . . Không được. . . . . ."
Động tác của Tống Hoành dừng lại.
Điện hạ là cách xưng hô mà Tô Đường gọi hắn khi hắn còn là Thái tử, lúc Tô Đường mới vừa đến Đông cung từng gọi hắn là phu quân, sau đó bị hắn hung hăng mắng ngươi chẳng qua cũng chỉ là một thiếp của bổn Thái tử, có tư cách gì gọi bổn thái tử là phu quân, chớ quên thân phận tôn ti, vì thế sau này Tô Đường liền sửa lại, khi Tống Hoành làm Thái tử khi gọi hắn là điện hạ, sau khi đăng cơ gọi hắn là Hoàng Thượng.
Trong lòng Tống Hoành đột nhiên có chút không thoải mái, động tác trở nên ôn nhu, đang muốn hôn Tô Đường để an ủi, đột nhiên, bên ngoài nổ lên tiếng phá cửa.
"Dâm tặc to gan! Muốn chết!"
Tống Hoành còn chưa kịp có phản ứng, phía sau lưng liền một nổi lên một trận đau nhức, tiếp sau đó cả người liền bị ngã sấp xuống mặt đất.
Sao trăng nổi lên trước mắt Tống Hoành. Mới từ trên mặt đất giãy dụa bò lên, nhìn thấy hai bóng đen: "Các ngươi. . . . . ."
"Xem chiêu!"
Tống Hoành theo phản xạ có điều kiện đưa thân cánh tay đón đỡ, ba bóng đen nháy mắt đấu vào một chỗ.
Tô Tồn cùng Tô Từ, hôm nay hai người vừa nói tới chuyện tên biến thái trong kinh, lo lắng cho Tô Đường, hộ vệ Tô Tồn điều đến ngày mai mới có thể tới, vì thế nửa đêm hai người không hẹn mà gặp, đồng thời đến trước cửa khuê phòng muội muội nhìn một cái.
Kết quả vừa mới lại gần, liền nghe bên trong có tiếng giãy giụa, nức nở, hỗn loạn với tiếng khóc của Tô Đường.
Hai người phá cửa mà vào, quả nhiên, dâm tặc ở ngay trên giường muội muội, lập tức hạ thủ.
Hai người tức giận, chỉ hận không mang theo binh khí bên mình, nếu không đã một tay giết chết tên dâm tặc này mới được.
Tống Hoành bị hai người Tô Tồn và Tô Từ vây quanh, tuy hắn võ nghệ cao cường, tiếc rằng Tô Tồn là Đại tướng quân trấn quốc, từ nhỏ đã ở trong quân doanh luyện võ, đánh nhau, sau khi trưởng thành lại ở trên chiến trường đẫm máu chém chém giết giết, chỉ đối phó với một Tô Tồn hắn đã phải cố hết sức, lúc này lại thêm Tô Từ thoạt nhìn nho nhã nhưng võ công không tầm thường, Tống Hoành còn vừa uống chút rượu, liền rơi vào thế hạ phong, lần lượt nhận lấy từng quyền.
Tống Hoành cắn răng, mặc cho hai người liên tục mắng "dâm tặc", chỉ ra sức ra sức đón đỡ, từ đầu đến cuối không nâng mặt chứng minh thân phận.
Tô Đường ôm đầu gối ngồi trên giường, nghe tiếng bọn họ đánh nhau bên ngoài, trong lòng còn sót lại chút bối rối cùng hoảng sợ ban nãy, cả người ngơ ngác.
Xuân Hỉ nghe được động tĩnh, châm nến tiến vào, nhìn thấy bộ dạng Tô Đường trên giường thất hồn lạc phách, đau lòng không chịu được, nhào vào bên giường Tô Đường khóc ròng nói: "Nương nương yên tâm, hai vị Tô đại nhân đã kịp thời báo thù cho người, lập tức giết tên dâm tặc kia, rửa sạch nhục nhã hôm nay!"
Cuối cùng Tô Đường cũng hoàn hồn.
Nghe tiếng mắng bên ngoài của hai huynh trưởng"dâm tặc, dâm tặc", sửng sốt.
Dâm tặc, Hoàng Thượng!!!
Phút chốc Tô Đường đã phản ứng lại, còn chưa kịp mang giày, chân trần xoay người xuống giường chạy vội ra ngoài.
"Ca ca dừng tay!!!"
Tô Đường gục xuống trước người Tống Hoành chống đỡ, nắm tay Tô Tồn liền không hạ xuống nữa.
Trong phủ náo loạn như vậy, Tô Tranh cũng tỉnh, bị hạ nhân vây quanh, đoàn người dẫn theo đèn lồng đi tới.
Tô Tranh chống quải trượng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ngọn đèn dầu bị gió đêm thổi trúng leo lắc, cuối cùng cũng thấy chút ánh sáng, Tô Tồn nhìn thấy nước mắt trên mặt Tô Đường trên còn chưa khô, khó thở: "Muội muội cớ gì? Bảo vệ cho tên dâm tặc!"
Tô Từ quay sang bẩn báo với Tô Tranh: "Dâm tặc to gan lớn mật, nữa đêm muốn. . . . . . muội muội, may mà huynh đệ chúng con đúng lúc đuổi tới, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi."
Tô Tranh nghe xong giáng quải trượng xuống mặt đất, tức giận đến thổi râu trừng mắt: "Dâm tặc, dâm tặc to gan, lão phu hôm nay phải đem ngươi xé xác phanh thây!"
Tô Đường nghe xong quay về phía sau nhìn thoáng qua, vẻ mặt cầu xin, lắc đầu nói: "Gia gia đừng nói nữa, hắn không phải cái kia. . . . . ."
Tô Tranh nhất thời khí huyết dâng lên: "Con còn bảo vệ cho hắn như vậy, chẳng lẽ không phải là dâm tặc, là. . . . . gian phu?"
Tô Đường: ". . . . . ."
Nam tử phía sau Tô Đường vẫn cúi đầu điều chỉnh nội tâm sau khi đánh nhau, thật lâu sau, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Tô quý phi, nàng nói xem, trẫm rốt cuộc là ai."
Trong đêm tối tiếng nói quỷ mị vang lên, không hề thiếu khí phách, uy nghiêm của một quân vương.
Tô Tồn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tô Từ: ". . . . . . . . .