Đại Lương là một quốc gia giàu mạnh, người dân cũng vô cùng cởi mở.
So với các triều đại trước, nữ tử phải theo duy nhất một chồng cho đến chết, nơi nơi đều tôn thờ trinh tiết, nữ nhân ở Đại Lương thì tự do hơn, sau khi xuất giá nếu không hợp với hôn phu, chỉ cần một tờ giấy chấm dứt quan hệ hôn nhân giữa hai người, có khi vị hôn phu kia không muốn chấm dứt, thậm chí nữ tử còn báo lên công đường, xin quan phủ ra mặt hủy bỏ quan hệ giữa hai người.
Nữ tử sau khi hủy bỏ được quan hệ hôn nhân với vị hôn phu trước, phần lớn đều còn trẻ, đa số đều lựa chọn tái giá. Bởi vậy gần đây, nữ tử Đại Lương tái giá rất nhiều, cũng không bởi vì là nữ tử tái giá mà bị người ta chê, sau khi tái giá, vị hôn phu phần lớn cũng sẽ không trách móc nàng nặng nề, những chuyện nữ tử sau tái giá lại cùng vị hôn phu thứ hai hạnh phúc mỹ mãn sinh được một nhà trẻ con béo múp chỗ nào cũng có.
Việc này đối với nam nhân cũng như là một cái tát tỉnh ngủ, thê tử cả đời này cũng không phải chỉ theo mỗi mình ngươi, nếu ngươi đối xử không tốt với nàng, hai người sẽ không thể tiếp tục bên nhau. Cho nên nam nhân ở Đại Lương cơ hồ đều cung kính có lễ với thê tử, chuyện bạo lực trong nhà lại vô cùng ít.
Trước kia Tống Hoành vốn không quan tâm chuyện này, nhưng hiện tại, cảm thấy toàn thân đều không khỏe.
Tô Đường mới rời cung bao lâu? Người nhà Tô gia đã vội vả cho nàng tái giá?
Tô Đường chính là nữ nhân của hoàng đế, nữ nhân hoàng đế sủng hạnh liền có thể tùy tiện tái giá sao?
Xem như "chồng trước" là hắn đã chết rồi sao?
Tống Hoành tức giận đến nghiến răng, người Tô gia thật sự là cả gan làm loạn, một chút cũng không để hắn vào mắt.
Hắn thật muốn xem xem, có ai dám cưới Tô Đường.
**
Mấy ngày nay, trong triều từ trên xuống dưới đột nhiên ban bố một pháp lệnh, trong pháp lệnh nói con cái của quan viên trong triều không được tự mình kết thông gia, nếu có ý định thông hôn, phải đem đến trước mặt để Thánh Thượng xem qua một lần, Thánh Thượng xem qua cảm thấy thích hợp, liền ân chuẩn cho hai người lập gia thất.
Lúc pháp lệnh này được ban bố, trong triều không nhiều người hưởng ứng, nên thông hôn vẫn là thông hôn, chẳng qua là để cho Thánh Thượng biết về hôn sự này, không có gì đáng lo ngại, còn có thể có mỹ danh là đôi tân hôn này là Thánh Thượng tự mình ban hôn, lấy cái này cổ vũ bọn họ sau này phải chung sống với nhau thật tốt, hòa thuận vui vẻ, không được phụ mong đợi của Thánh Thượng.
Dưỡng Nguyên điện.
Tống Hoành nhìn đống tấu chương xếp thành núi mà vô cùng đau đầu.
Từ khi pháp lệnh được ban bố tới nay, hắn sắp đổi nghề từ Hoàng đế thành bà mối rồi.
Tất cả những tấu chương bẩm báo thông hôn với Tống Hoành, cơ hồ hắn đều vung tay đồng ý, có khi nghĩ tốt xấu gì cũng là việc vui cả đời của nhà người ta, thậm chí còn viết một câu đối cho đôi tân lang tân nương.
Lúc mới bắt đầu tất cả mọi người đều sợ Hoàng Thượng không đồng ý, kết quả không nghĩ tới đều được thông qua, thậm chí còn nhận được chữ của Hoàng Thượng, vì thế về sau tấu chương màu đỏ dâng lên cho Tống Hoành càng ngày càng nhiều, ngay cả yêu cầu đều giấy đỏ mực đen viết rất rõ ràng.
"Vi thần thay con trai, con dâu mong Hoàng Thượng ngự ban thưởng một câu đối, để hai vợ chồng sau này sống với nhau hòa thuận."
"Vi thần cả gan khẩn cầu Hoàng Thượng một chữ ‘Hỉ’, ngày sau dán ở giữa hỉ đường."
Cũng có người còn chưa thành hôn, ngay trên tấu chương đã xin Hoàng Thượng đặt tên cho đứa con sau này của hai người.
Tống Hoành thiếu chút nữa đã quên lúc trước mình ban bố pháp lệnh này rốt cuộc là vì cái gì.
Hắn rõ ràng là vì theo dõi Tô Đường, xem có người nào không muốn sống dám lấy nàng hay không.
Phỏng chừng là biết khó mà lui, hắn cũng không tin có người nào to gan, ở trên tấu chương viết: Hoàng Thượng ta muốn thành hôn với vợ trước của người, mong người phê chuẩn.
Cho dù thật sự có người không sợ chết có cái lá gan kia, Tống Hoành nhất định cũng sẽ không đồng ý.
Tống Hoành có chút phiền muộn.
Hắn phải cố giữ mặt mũi cho thái hậu, cho nên mấy ngày nay chỉ có thể lấy cách này để ngăn Tô Đường, để phòng người của Tô gia đem Tô Đường gả đi trước lúc hắn khôi phục chức vị của Tô Đường.
**
"Tên tiểu tử thối! Tiểu tử thối!"
Ở Tô phủ, Tô Tranh đi tới đi lui, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt.
Đang yên đang lành lại đi ban bố một cái pháp lệnh không có căn cứ, con cái quan viên chưa được Thánh Thượng đồng ý không thể thành thân?
Đây không phải rõ ràng là muốn dây dưa với Tô Đường, cản trở Tô gia sao.
Cho dù là Tô gia không ngại, lại có quan viên nào không biết xấu hổ mà ở trên tấu chương nói rằng Hoàng Thượng ta muốn thành hôn với quý phi trước kia của người.
Tô Đường xấu hổ nhìn Tô Tranh, có chút thẹn thùng: "Gia gia, nếu không thì . . . . . . coi như bỏ đi."
Tô Tranh xoay người lại: "Bỏ cái gì! Không thể bỏ!"
Tô Tranh vô cùng kiên định với ý nghĩ sẽ tìm cho Tô Đường một vị hôn phu.
Ông tự nhận đời này người ông có lỗi nhất chính là với cháu gái, ba năm trước đây không thể không gả nàng cho tên kia, phí hoài của cháu gái ba năm, hiện giờ ông trời cũng không nhẫn tâm để cho cháu gái lại bị những người trong thâm cung tra tấn, cháu gái không dễ dàng gì mới lấy lại được tự do, Tô gia bọn họ nhất định sẽ tìm cho nàng một nam nhi thật tốt.
Không cần gia thế quá tốt, tướng mạo không hợp, phẩm hạnh không tốt lại càng không cần, cần nhất chính là tính cách ôn nhu thương người, quan trọng nhất là sau khi thành hôn sẽ ở lại Tô gia.
Tô Tranh cũng không yêu cầu cháu rễ phải ở rễ, chỉ là hai người phải ở trước mắt ông, ông tận mắt nhìn thấy hai người hòa thuận vui vẻ mới yên tâm.
Tô Tranh cứ mãi nóng nảy.
Tô Đường một mặt cúi đầu uống trà.
Rốt cuộc tới cuối cùng, Tô Tranh vỗ đùi: "Lão phu cũng không tin!"
Tô Đường sợ tới mức cả ly trà đều đỗ hết lên váy.
***
Ngày hôm sau, trên tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất đường Trường Bình.
Ở cửa phòng tiếp khách riêng biệt trên tầng hai, Tô Đường bị đại ca Tô Tồn theo sau lưng kéo đi ra. Tô Tồn thấp giọng nói bên tai Tô Đường: "Không có việc gì, đừng sợ, ca ca ở đây."
Vẻ mặt Tô Đường đau khổ muốn chạy trốn: "Ca, muội không muốn đi. . . . . ."
Tô Tồn: "Người ta đều đang chờ bên trong, muội nói không đi là không đi? Nghe lời. Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội."
Nhưng mà lúc này nàng không hạnh phúc. . . . . . Tô Đường bị động, cúi đầu thấp đến mức như muốn chui vào bụng, bị Tô Tồn kéo vào bên trong.
Nàng tới đây để xem mặt.
Không riêng gì đại ca nàng cùng tiểu thư Cố gia đính hôn, Cố gia còn có một thiếu gia, bởi vì lúc nhỏ sức khỏe yếu lại là con của một quan viên trong chưa chút tiếng tăm kinh thành, mấy năm gần đây sức khỏe có chuyển biến tốt, Cố Chi Tung liền bắt đầu tính toán hôn sự cho đứa con này.
Cùng vị hôn phu là cháu gái Tô Tranh ăn nhịp với nhau.
Tô Đường ở trong tình thế đã gả cho một đời chồng, chồng trước còn là đương kim Thánh Thượng, lo công tử nhà mình hoàn cảnh xấu, từ nhỏ sức khỏe đã kém, hiện tại tuy rằng đã trưởng thành nhưng thân thể vẫn còn chút yếu ớt, cho nên hai nhà ai cũng không chê ai. Hai nhà bàn bạc xong, vì chuyện chung thân đại sự của con cháu hai nhà, không giống như những cha mẹ bình thường trong bách tính, chỉ dựa vào cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hơn nữa muốn cho con cái hai nhà