Trong lớp, Hướng Manh Manh xoay người lại nói chuyện phiếm với Tô Đường, tinh mắt phát hiện trong hộp bút Tô Đường có cái gì đó màu vàng kim sáng lấp lánh.
"Oa, mẹ ơi." Hướng Manh Manh đem vật thể màu vàng kia lấy ra từ trong hộp bút của Tô Đường, "YSL này, ngốc ơi, cái này là của cậu sao?"
Cô nhìn nhìn nhãn hiệu: "Hay còn gọi là Trảm nam sắc*!"
(*) Trảm nam sắc: một tên gọi khác mà giới trẻ TQ dùng để gọi YSL, người ta nói rằng dùng loại son này có thể chiếm được cảm tình của tất cả các chàng trai thẳng.
Tô Đường lờ mờ không hiểu: "Cái gì Trảm nam sắc?"
Hướng Manh Manh đáp lại cô bằng vẻ mặt: Nói với cậu cũng như đàn gãi tai trâu.
Tô Đường phồng má.
Son môi này là Tống Hoành tặng, đêm đó cô tiện tay bỏ vào trong hộp bút, trường học quy định nữ sinh không được trang điểm, nhưng không hề gây trở ngại cho nữ sinh lớp 9 mỗi ngày đều dày công ăn diện.
Tô Đường ở trong nhóm nữ sinh trang điểm xinh đẹp của lớp 9 chính là người không thu hút nhất, đây không phải nói là cô không xinh đẹp, ngược lại, Tô Đường rất xinh, làn da lại trắng, chỉ là cô không thích nổi trội, thành tích lại kém, luôn mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, mang giày thể dục, không có cảm giác cô tồn tại trong lớp học, người khác cũng tự nhiên không chú ý đến bạn học nữ luôn ngồi ở vị trí cuối cùng của lớp này.
Tô Đường gật gật đầu, tỏ vẻ son môi là của cô.
Dường như Hướng Manh Manh có chút tiếc nuối nói: "Ngốc à, tớ còn tưởng rằng cậu cuối cùng cũng bắt đầu đổi tính rồi, tớ đã sớm nói qua với cậu rồi, cậu mà ăn diện lên một chút, tự tin lên một chút, không hề kém cạnh Viên Linh Linh."
"Nam sinh lớp mình đúng là mù mắt hết rồi, chọn cậu ta làm hoa khôi."
"Làn da của cậu còn trắng hơn, mềm hơn cậu ta, mắt to hơn cậu ta, mũi cao hơn cậu ta, môi cũng hồng hơn cậu ta, tuy rằng ngực. . . . . . A không không lớn bằng cậu ta, nhưng mà chân cậu còn dài hơn cậu ta nha."
Tô Đường bị Hướng Manh Manh đem ra khen ngợi khoa trương một hồi đến nỗi lâng lâng, soi soi vào trong chiếc gương nhỏ Hướng Manh Manh đưa qua, trong gương là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, cái trán cao cao, làn da gần như không có khuyết điểm, đôi mắt, cái mũi, lông mi kết hợp lại vừa đúng, điều quan trọng nhất chính là khí chất thanh xuân thanh thuần, so với sự trưởng thành của Viên Linh Linh, vừa nhìn đã biết là một nữ sinh trung học.
Cô vốn không xấu. Tô Đường nhớ, lúc ở trong cung đám nô tài lén lén lút lút đánh giá nương nương ở các cung xem ai đẹp, cô luôn luôn có tên trong danh sách nha.
Con cháu của Tô gia không có ai xấu.
Tô Đường trả gương lại cho Hướng Manh Manh.
Hướng Manh Manh cười hì hì cầm tay Tô Đường: "Ngốc, mặt mũi cậu xinh đẹp như vậy, tớ lấy tư cách là phó trưởng câu lạc bộ kịch nói của trường, gửi đến cậu một bức thư mời chân thành, thế nào?"
Tô Đường: ". . . . . ." Khen ngợi lấy lòng cô cả nữa ngày, là đang chờ cái này đây.
Tô Đường biết câu lạc bộ kịch nói của Hướng Manh Manh, theo như cô biết câu lạc bộ kịch nói không khác lắm với gánh hát thời cổ đại, lúc rảnh rỗi mọi người sẽ cùng nhau diễn kịch, hàng năm vào ngày kỷ niệm thành lập trường từng câu lạc bộ đều phải chuẩn bị một tiết mục, câu lạc bộ khiêu vũ, câu lạc bộ hợp xướng, câu lạc bộ cosplay, câu lạc bộ kịch nói cũng không ngoại lệ. Sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường của trường trung học Thụ Đức, Hướng Manh Manh phỏng chừng đang lo nghĩ diễn tiết mục gì.
Tô Đường: "Người của câu lạc bộ cậu không phải rất nhiều sao. Không hề thua kém tớ nha."
Hướng Manh Manh trưng vẻ mặt một lời khó nói hết: "Nhiều người, nhưng mà mặt mũi đẹp thì rất ít, biểu diễn vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, dù sao cũng phải tìm người xinh đẹp lên sân khấu để giữ thể diện chứ."
Tô Đường nhìn xa xa về phía Viên Linh Linh ngồi ở dãy bàn phía trước, cô ta lại quay đầu đang nói gì đó với Tống Hoành, Tống Hoành không đáp lại.
Tô Đường: "Viên Linh Linh không phải là người của câu lạc bộ kịch nói sao? Mặt mũi cậu ấy cũng rất xinh đẹp a."
"Tớ mới không cần cậu ta." Hướng Manh Manh nghe cô nhắc tới, lúc này vô cùng tức giận, "Mỗi lần diễn nữ chính thì thôi đi, nữ phụ đều không thể nào đẹp bằng cậu ta, nam thứ 1, nam thứ 2, nam thứ 3 đều vây quanh cậu ta, mấu chốt là diễn thì dở tệ, tớ ở bên dưới tức đến phát khóc, cậu ta ở trên đài khóc không ra nước mắt, chỉ biết gào khan."
"Như vậy sao." Tô Đường có chút đồng cảm với Hướng Manh Manh. Cô xem trên TV cũng đã nhìn thấy rất nhiều nữ diễn viên như vậy, xem mà hận không thể chui vào trong TV bóp cổ cô ta cho nguôi giận, "Cô cho tôi xem một chút biểu cảm trên mặt đi chứ!"
Hướng Manh Manh vỗ vỗ vai Tô Đường: "Cho nên tớ mới cần cậu tới câu lạc bộ kịch nói, nữ diễn viên ơi."
Nếu chỉ là giúp Hướng Manh Manh một chuyện thì cũng không phải là không thể, nhưng mà chuyện này còn liên quan đến Viên Linh Linh, Tô Đường có chút do dự: "Cậu không sợ Viên Linh Linh tức giận sao?"
"Không sao." Hướng Manh Manh nở nụ cười, "Kịch bản lần này có hai nữ chính."
"Kịch bản gì?" Tô Đường hỏi, bưng bình giữ nhiệt lên uống một ngụm trà tầm xuân.
Hướng Manh Manh cười đến thần bí, tiến đến bên tai Tô Đường nói: "Là tự tớ biên soạn kịch bản, là chuyện về tình yêu trong thâm cung đình viện, thiên cổ đế vương cùng các tần phi trong hậu cung không thể không nhắc đến!"
"Có hấp dẫn không? Có đáng mong đợi không?"
"Phụt ——" Nước trong miệng Tô Đường văng ra.
***
Tống Hoành phát hiện dường như gần đây Tô Đường đang bận cái gì đó, mỗi ngày tan học đều không thấy bóng dáng đâu, miệng có khi còn lẩm bẩm, không giống đang đọc bài khoá, hình như là đối thoại cái gì đó.
Hắn đi theo hỏi thăm một chút, thì ra là ngày kỷ niệm thành lập trường sắp tới, Tô Đường đang cùng những người trong câu lạc bộ kịch nói tập luyện kịch bản.
Không phải là làm diễn viên sao, Tống Hoành hiểu rồi.
Hắn mơ hồ biết diễn viên ở thời đại này không giống với diễn viên* ở thời đại hắn, ở thời đại hắn diễn viên là người có thân phận đê tiện, hèn kém, chỉ có những nhà nghèo khổ mới đưa nữ nhân nhà mình đi học hát, học diễn, nhưng bây giờ ở nơi này thân phận địa vị của diễn viên rất cao, mỗi ngày ở trên TV lắc lư, cười một cái rồi khóc một cái, thù lao cao tới mức khiến người ta líu lưỡi.
(*) Diễn viên ngày xưa ở ta thì còn có thể gọi là con hát nhưng ở TQ đều cùng gọi là 戏子.
Hôm nay tan học buổi chiều, Tống Hoành dẫn mấy đồ đệ của hắn chạy bộ trên sân thể dục, nhìn thấy có vài người ôm đồ trên tay líu ríu kéo nhau vào phòng hội trường bên sân thể dục.
Tống Hoành chạy xong, hắn để nhóm đồ đệ tự do luyện tập làm nóng người.
Vài người vừa xoay người vận động vừa nói chuyện với nhau.
"Mấy người vừa đi ngang qua có phải là ở trong câu lạc bộ kinh kịch không?"
"Chắc chắn là đúng rồi, cậu không thấy trên tay bọn họ còn cầm đạo cụ sao."
"Tớ vốn cũng muốn đến tham gia câu lạc bộ kịch, nhưng mẹ