"Nụ cười tà dâm" là do Tô Đường nghĩ ra, trên thực tế Tống Hoành cho rằng mình cười vô cùng ôn nhu lại còn thâm tình.
Tô Đường mới không tin chuyện ma quỷ cái gì mà Tống Hoành kỳ thật là đồng tính luyến ái, không ai so với nàng biết rõ Tống Hoành thẳng bao nhiêu.
Tô Tranh vẫn còn ở đó, lôi kéo tay Tô Đường, trịnh trọng giao vào tay Tống Hoành, sau đó vỗ vỗ vai Tô Đường, thở dài. Hắn bất luận như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày, chính mình lại tận tay đem cháu gái mình đẩy vào đầm rồng hang hổ.
Tống Hoành như nguyện ý có thể cùng Tô Đường trao đổi cảm tình, hắn lôi kéo Tô Đường, nói là phải đi tìm cảm giác với nữ nhân. Chỉ là Tô Tranh như thế nào cũng không yên tâm để Tô Đường một mình cùng Tống Hoành, xa xa đi theo sau hai người.
Tống Hoành biết Tô Tranh đi theo ở phía sau, nhưng bởi vì kéo được Tô Đường mà tâm tình tốt hẳn. Tô Đường nhịn không được, hỏi Tống Hoành rốt cuộc là như thế nào mà khiến cho gia gia tin hắn là đồng tính.
Tống Hoành nghe đến đó khóe miệng run rẩy một chút, sau đó yếu ớt nói: "Đường Đường, nàng không biết ta hi sinh nhiều bao nhiêu đâu." Hắn vì chứng minh điều đó mà còn phải sờ soạng tên tiểu quan kia một phen, bây giờ nhớ lại lông tơ cả người liền dựng thẳng.
Tô Đường nghe xong mặt đầy vạch đen: "Hoàng Thượng, người. . . . . . thật sự thông minh nha."
Tống Hoành ho nhẹ một tiếng: "Làm gì có, làm gì có."
Tô Đường bĩu môi, lay lay ống tay áo Tống Hoành: "Hoàng Thượng, về sau không được gạt gia gia ta nữa."
Tống Hoành sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười: "Được."
Tống Hoành cũng không còn cách nào khác, mới nghĩ ra một chiêu tổn hại như vậy.
Thời gian hắn ra khỏi cung đã đủ lâu, trong triều các đại thần ngày đêm kiễng chân chờ đợi, thân thiết gọi hoàng đế trở về. Tống Hoành tuy rằng rất muốn tùy hứng hất tay không để ý tới, trẫm muốn ở bên ngoài bao lâu thì ở bấy lâu, nhưng chính như lời Tô Tranh dạy, nhà không thể một ngày không chủ, nước không thể một ngày không vua, Hoàng Thượng chung quy cũng là Hoàng Thượng, gánh vác sứ mệnh cùng hi vọng của một quốc gia.
Tống Hoành hy vọng quay trở về kinh trước, ít nhất có thể thuyết phục Tô Tranh, đồng ý để Tô Đường cùng hắn trở về.
Hắn lập vu một mảnh phù hoa phía trên, sớm đã để trống bên người một vị trí, vươn tay về phía Tô Đường, chỉ chờ nàng đứng lên.
Đáng tiếc Tô Đường chỉ nhìn cánh tay hắn vươn đến, sau đó cùng hắn đập tay.
Tống Hoành kéo Tô Đường, muốn ra ngoài đi dạo.
Hôm nay hình như là một ngày tốt, trên đường có vài đoàn thổi kèn đón dâu, Tống Hoành nhìn thấy có việc vui, nhớ tới lần trước ở kinh thành, lúc đại ca Tô Đường thành thân, Tô Đường lặng lẽ trốn trên mái nhà ngồi khóc.
Hắn thực sự rất hối hận, lúc trước thành thân với Tô Đường chỉ qua loa cho xong, bởi vì Tô Đường là Trắc phi, cho nên ngay cả lễ bái đường bình thường nhất cũng không có.
Gần đây đột nhiên Tống Hoành vô cùng muốn tổ chức nghi thức, như vậy hắn chính là vị hôn phu thân đến không thể thân hơn của Tô Đường, tương lai già rồi chết đi, sẽ cùng nàng mai táng cùng một chỗ.
Tống Hoành đột nhiên cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Đường: "Đường Đường."
Tô Đường đang ăn đồ vặt, tay bị nắm lấy, đột nhiên ngẩng đầu: