Trên thế giới này có cá muối lật mình, cũng có đại ngốc lật mình, mặc cho ai cũng không ngờ tới, đại ngốc trí tuệ chậm phát triển thành tích lúc nào cũng là thứ nhất đếm ngược từ dưới lên, lại có thể trong vòng mấy tháng ngắn ngủi thoát thai đổi cốt, không chỉ không còn ngốc nữa, mà thành tích trong kì thi cuối kì còn đứng nhất lớp, đứng thứ ba toàn khóa.
Thành tích tốt như vậy, cứ ở mãi trong lớp chín tối tăm rối loạn này, có chút không thích hợp nha.
Trường học có quy định học sinh ở những lớp kém nếu có thành tích vượt trội, có thể xin chuyển đến lớp chọn tốt hơn, Tống Hoành là nhân vật xuất sắc mới xuất hiện ở học kỳ vừa rồi, tất nhiên sẽ có quyền lựa chọn này.
Tống Hoành còn đang nghỉ đông thì nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, hỏi hắn muốn chuyển đến lớp nào.
"Thầy cảm thấy lớp một không tồi, Cố Diệc Dữ cũng là học sinh lớp chúng ta, em ấy vừa xin chuyển đến lớp một." Thầy chủ nhiệm đang ở trong điện thoại thảo luận.
Tống Hoành vốn không định chuyển lớp, vừa nghe nói Cố Diệc Dữ đã chuyển đi rồi, vậy hắn lại càng không chuyển, nhưng mà tuy rằng chủ ý đã định, Tống Hoành vẫn tính đi dọa Tô Đường.
Trong cửa hàng kem Häagen-Dazs, Tô Đường vừa ăn một viên kem hương trà xanh, vừa nghe Tống Hoành trưng vẻ mặt áy náy, trình bày chuyện học kỳ sau hắn có thể phải chuyển lớp.
Tô Đường nghe xong, ngậm thìa, cúi đầu trầm tư trong chốc lát.
Tống Hoành cực kỳ cảm động, tưởng rằng Tô Đường luyến tiếc hắn, đưa tay bắt lấy tay Tô Đường đang đặt trên bàn, đang muốn tuyên bố với Tô Đường vì cô hắn sẽ vĩnh viễn ở lại lớp 9, kết quả chợt nghe " khúc khích" một tiếng, Tô Đường ngẩng đầu cười.
Vừa nghe Tống Hoành phải chuyển lớp, Tô Đường khỏi phải nói vui mừng biết bao nhiêu. Từ khi Tống Hoành trở thành bạn cùng bàn của cô, mỗi ngày cô đều sống trong sự dày vò, giờ tự học, chỉ cần Tô Đường bắt đầu chép bài tập hoặc là trộm xem tạp chí, Tống Hoành nhìn thấy, liền bất thình lình ở bên cạnh thêm vào một câu "giáo viên đến".
Mấy lần đầu, Tô Đường đều sợ tới mức luống cuống tay chân đem tạp chí nhét vào trong bàn, sau đó nhìn thấy Tống Hoành đứng một bên cười nghẹn, mới biết là hắn lừa cô. Vì thế Tô Đường không mắc mưu của hắn nữa, đợi cho đến khi Tống Hoành lại một lần nữa nhắc nhở "giáo viên đến kìa", Tô Đường không động đậy, vẫn cứ xem tạp chí của cô như trước.
Sau đó cô liền cảm giác có người ở phía sau vỗ vai cô, Tô Đường quay đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của thầy chủ nhiệm: "Học sinh Tô Đường, mời em tan học đến văn phòng tôi một chuyến."
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Tống Hoành ác độc như vậy, trong mắt Tô Đường quả thực là tội lỗi chồng chất, vì thế khi cô biết được Tống Hoành phải chuyển lớp, quả thực vui vẻ đến mức muốn đi đốt pháo bông, trên mặt tươi cười, làm thế nào cũng không giấu được.
Tống Hoành nhìn mặt mũi vui vẻ của Tô Đường, nụ cười trên mặt hắn cũng cứng lại.
Tô Đường cười hì hì hỏi: "Tống Hoành, ngươi chuyển đến lớp nào vậy?"
Tống Hoành ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta đi rồi, nàng. . . . . .thực sự vui vẻ sao?"
"Không có đâu." Tô Đường chớp chớp mắt, "Thành tích của ngươi tốt, chuyển đến một lớp tốt hơn, ta đây là đang vui cho ngươi."
"A?" Tống Hoành nhíu mi, đưa tay, cầm lấy cây kem trước mặt Tô Đường mới ăn được một nửa, "Vậy để chúc mừng, cái này nàng đừng ăn, cho ta đi."
Tô Đường sao có thể trơ mắt nhìn đồ ăn của mình bị cướp đi, đưa cánh tay muốn giật lại cây kem trước người Tống Hoành: "Ngươi trả lại cho ta!"
Tay Tô Đường đưa tay qua trái, Tống Hoành liền đưa kem qua phải, Tô Đường đưa tay qua phải, Tống Hoành liền chuyển qua trái, hai người cứ qua qua lại lại giống như đánh giặc, mãi đến khi Tô Đường xoa thắt lưng, thở hồng hộc, vẻ mặt không nói gì nhìn Tống Hoành: "Ta đã liếm qua rồi, không vệ sinh, tự ngươi không thể đi mau cây khác sao?"
Tống Hoành cúi đầu, nhìn thấy cây kem trong tay bị Tô Đường ăn lộn xộn cả lên, tâm tình cũng lộn xộn giống như cây kem này.
Tống Hoành có chút thất bại hỏi: "Ta nói sắp chuyển lớp nàng liền vui vẻ như vậy?"
Tô Đường nhăn nhăn chóp mũi: "Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, đổi lớp thôi mà."
Tống Hoành không nói gì, dùng thìa múc một muỗng kem, giơ lên trước mắt Tô Đường, hỏi: "Ăn không?"
Tô Đường vốn nghĩ phải có khí thế nói không ăn, nhưng nhìn thấy kem trên tay Tống Hoành, nghĩ kem đâu có làm gì sai, vì thế gật đầu: "Ăn."
Tô Đường "A ——" há mồm, một tay Tống Hoành cầm lấy má cô, đầu tiên là đút kem vào giống như đuốc thuốc, sau đó lại dùng miệng hung hăng lấp lên.
Bên ngoài cửa sổ sát đất còn đang có rất nhiều người đi đường, cánh tay nhỏ bé của Tô Đường nắm lấy vạt áo hắn, mặt đỏ như máu, Tống Hoành hôn xong, liếm liếm môi, sau đó âm trầm cảnh cáo: "Ngại quá, khiến nàng vui vẻ uổng công rồi."
Vì thế sau khi khai giảng học kỳ mới, Tô Đường lưng mang bài tập nghỉ đông đi vào phòng học, quả nhiên nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có người.
Tống Hoành tựa lưng vào ghế ngồi, vừa xoay bút, vừa nhìn về phía cô.
Hai chân Tô Đường mềm nhũn, nhìn ánh mắt hắn nhìn cô như đang nói: a, muốn thoát khỏi ta, nàng đợi kiếp sau đi.
***
Ba năm trung học của Tô Đường thật đúng là không thoát khỏi Tống Hoành.
Tống Hoành thi được thành tích của lớp chọn ngồi trong phòng học của lớp kém, lĩnh đủ loại học bổng, mở lớp dạy võ, xuôi buồm thuận gió thi đậu vào một trường đại học trọng điểm. Tô Đường tuy rằng nghiêm túc cố gắng một năm, nhưng sự thật chứng minh giờ tự học lén xem tạp chí thực sự là có báo ứng, chỉ đủ điểm tốt nghiệp cấp ba.
Trước kia lúc Tô Đường ngốc, bố mẹ Tô chỉ yêu cầu cô lớn lên khỏe mạnh là được, nhưng sau này Tô Đường dần dần khá lên, còn càng lớn càng xinh đẹp, con người, luôn có lòng tham, vì thế yêu cầu của bố mẹ Tô đối với Tô Đường liền cao tới mức phải đậu một đại học tốt.
Một trường đại học tốt, điểm chỉ đủ đậu tốt nghiệp tất nhiên là không được rồi, vì thế ngày đầu tiên nhận được kết quả, bố mẹ Tô liền đi đến một trường trung học báo danh cho Tô Đường học lại.
Sau khi biết bản thân bị cưỡng chế học lại Tô Đường òa khóc, nhất là khi nhìn thấy Tống Hoành mang theo hành lý đi học đại học, ghen tị vô cùng.
Cô cũng muốn đậu đại học hu hu hu hu…
Tô Đường vừa khóc vừa an ủi chính mình, thế này cũng không phải không có lợi, ít nhất cô rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi Tống Hoành.
Tống Hoành biết Tô Đường phải học lại, đầu tiên là khen ngợi bố Tô đã có một quyết định chính xác, sau đó lại nhìn bộ dạng ủy khuất của Tô Đường, sờ sờ đầu Tô Đường.
Tống Hoành: "Đường Đường, học lại một năm thôi mà, học cho tốt, sang năm thi tốt một chút, ảnh hưởng đến cả đời nàng."
Tô Đường ném đến cho Tống Hoành ánh mắt căm hận, cắn răng nói: "Tất nhiên không phải ngươi học lại."
Tống Hoành biết an ủi như thế nào cũng vô dụng, thở dài một hơi, vỗ vỗ ba lô phía sau: "Học tập cho tốt, ta chuẩn bị cho nàng một món quà."
Tô Đường nghe đến chữ "quà" liền có chút hứng thú, ngoảnh cổ nhìn về phía ba lô của Tống Hoành: "Quà gì?"
Tống Hoành bảo Tô Đường trước tiên nhắm mắt lại, thần thần bí bí mà đem đồ vật nọ lấy ra, sau đó từng quyển từng quyển đặt trước mặt Tô Đường.
Tô Đường nhắm mắt lại chờ mong hỏi: "Có thể mở mắt ra chưa? Rốt cuộc là cái gì vậy?"
Tống Hoành cười cười: "Nàng mở mắt đi."
Tô Đường chờ mong mở mắt ra, sau đó nhìn món quà trước mặt Tống Hoành tặng cô——
Một bộ,
Rất dày,
Rất mới,
Còn tản ra mùi mực in. . . . . .
《Ba năm khảo nghiệm, hai năm bắt chước》
Tô Đường: ". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Ông nội ngươi đó Tống Hoành!
***
Một năm học lại, Tô Đường cắn răng, dựa vào