Hiệu lực của bộ dược cuối cùng tựa hồ hung mãnh hơn nhiều, đã hai khắc trôi qua mà Cao Tấn vẫn sốt cao không lùi. Tạ Khuynh thấy rõ môi của hắn nứt nẻ vì nhiệt độ cao.
[ không thể tiếp tục như vậy được, phải bổ sung nước. ]
Trong lòng Tạ Khuynh nghĩ thế, may mắn nơi nàng chọn là Ngự Thiện phòng, lấy nước lấy thức ăn đều tương đối dễ dàng.
Canh đúng thời cơ, Tạ Khuynh vừa định dời đi lớp củi đắp để ra ngoài lấy nước, thì mắt cá chân liền bị người chế trụ, là tay Cao Tấn, nhiệt độ kinh người.
Tạ Khuynh quay đầu lại nhìn. Thấy hắn hé mắt, môi khô khốc giật giật, dùng thanh âm cực kỳ mỏng manh nói:
"Đừng đi."
Tạ Khuynh muốn gỡ tay hắn ra nhưng Cao Tấn nắm quá chặt. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể lại gần thấp giọng đáp:
"Ta không đi, ta lấy nước."
Cao Tấn bị giải dược giày vò đến mức toàn thân đau nhức không chịu nổi, dồn hết sức níu lấy Tạ Khuynh, cho đến khi nghe nàng nói 'Không đi' mới thoáng buông ra. Hắn yếu ớt gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay là hôn mê bất tỉnh.
Tạ Khuynh kiểm tra nhiệt độ kinh người trên cơ thể hắn, biết không thể chậm trễ nữa, không bổ sung nước sẽ mất sức.
Đem hắn an trí tốt, Tạ Khuynh hỏa tốc đi lấy hai bình nước về. Một bình đút Cao Tấn uống, một bình để lau chùi thân thể hắn hạ nhiệt.
Suốt toàn bộ quá trình Cao Tấn đều mơ mơ màng màng, tỉnh mà như không. Dù trên người phi thường thống khổ, nhưng chỉ cần mở mắt trông thấy Tạ Khuynh ở ngay bên cạnh, những thống khổ đó dường như giảm đi phân nửa.
Trong cung đã cháy không biết bao nhiêu chỗ. Thẩm Thiên Phong không tìm thấy Cao Tấn, thế là bắt đầu châm lửa bốn phía. Trong cung liên tục truyền ra thanh âm la hét hỏa hoạn, cung nữ thái giám kêu cứu, ác ngữ của nhóm người hành hung, và cả thanh âm của binh khí va vào nhau...
Nhưng những thứ đó, đều không có quan hệ gì với thế giới nhỏ sau đống củi của Ngự Thiện phòng.
Sau khi Tạ Khuynh đút Cao Tấn cả một bình nước, lăn lộn gần một canh giờ, nhiệt độ trên người Cao Tấn mới từ từ giảm xuống, cơ bắp cũng không còn căng thẳng như trước.
"Cuối cùng..."
Nhìn dáng vẻ Cao Tấn thiếp đi, Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở phào. Nàng mệt mỏi, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Cao Tấn. Ánh mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên củi trong chốc lát, Tạ Khuynh xoay người, cong cánh tay làm gối đầu, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả từng đường nét trên gương mặt Cao Tấn.
Nam nhân này có lẽ sẽ tồn tại trong trí nhớ nàng cả đời.
Tuy rằng hắn đối với Tạ Khuynh cũng không tốt, từ đầu tới đuôi xem nàng như người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Tạ Khuynh đơn phương nhớ kỹ hắn.
Cũng chỉ là nhớ kỹ.
Dù sao đêm nay Tạ Khuynh sẽ đi, lần này thật sự không bao giờ gặp lại.
Hai người mơ hồ bắt đầu, cũng mơ hồ kết thúc, rất tốt.
Tạ Khuynh kề sát vào mặt Cao Tấn, từng cái hôn chậm rãi rơi lên trán, mũi, hai má của hắn.
"Làm Hoàng đế cho thật tốt. Ta sẽ nhớ ngươi."
Nói xong, Tạ Khuynh cúi đầu hôn lên môi Cao Tấn. Thành kính cáo biệt nam nhân hai năm qua đã mang cho nàng vô số tức giận cùng suиɠ sướиɠ.
Từ nay về sau, ai đi đường nấy, người nào cũng mạnh khỏe.
Lông mi Cao Tấn rung rung như sắp tỉnh, lúc này bên ngoài Ngự Thiện phòng truyền tới các loại thanh âm huyên náo, tựa hồ Thẩm Thiên Phong lại phái thêm binh lực tìm kiếm.
Tạ Khuynh dứt khoát phủ áo ngoài lên cho Cao Tấn, nhảy qua đầu tường ra ngoài.
Tôn công công dẫn đám người của Ngự Thiện phòng quỳ trong viện, khổ không thể tả chịu đựng nhìn đám người này xới tung địa bàn của hắn, nhưng hắn lại không làm gì được.
Quan binh điều tra rất gấp, tiện tay nhấc một lão ma ma lên rồi gác đao lên cổ bà, lạnh giọng hỏi:
"Nói, có nhìn thấy người nào khả nghi không?"
Lão ma ma kia đã bao giờ trải qua tình huống này, sợ hãi khóc la gọi bậy. Quan binh điều tra bị bà làm cho đau đầu, giơ tay muốn chém xuống. Tôn công công lấy hết dũng khí nhào tới ngăn cản:
"Đừng đừng đừng. Chúng ta thật sự không thấy ai khả nghi a, đại nhân hạ thủ lưu tình a."
Quan binh điều tra bị hắn giữ chặt cánh tay, phẫn nộ vung ra, đang muốn gộp lại gϊếŧ hết thì nghe bên ngoài truyền tới một tiếng:
"Ở đằng kia! Mau đuổi theo!"
Quan bình điều tra vội vã muốn lập công, nghe xong liền từ bỏ việc gϊếŧ người, dẫn những quan binh khác đuổi theo.
Tạ Khuynh mặc áo ngoài của Cao Tấn du tẩu trong cung, cố ý lộ chút hành tung, thu hút mấy đội ngũ đang điều tra trong cung, dẫn bọn họ đi xa khỏi Ngự Thiện phòng.
Người đuổi theo càng lúc càng nhiều, các con đường đều bị chặn, Tạ Khuynh bị dồn vào một tòa cung điện nhỏ không người. Truy binh lập tức đem cái cung điện nhỏ này vây từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cung tiễn thủ đứng trên mái hiên, trong đình viện, thậm chí cửa sổ tứ phía đều có người cầm đao trấn thủ.
Tạ Khuynh tìm một vòng trong điện cũng không thấy phương hướng nào để thần không biết quỷ không hay thoát thân.
Xem ra vẫn phải giao thủ, Tạ Khuynh nghĩ thầm.
Chẳng qua có thể kéo dài được chừng nào hay chừng đó. Vì chỉ cần nàng lộ diện động thủ một cái, người vây bên ngoài sẽ biết nàng không phải Cao Tấn, đến lúc đó lại phân binh lực tìm kiếm bốn phía.
Cao Tấn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng lúc nào tỉnh lại còn chưa biết được. Nàng chỉ có thể tận lực tranh thủ cho hắn thêm chút thời gian.
May mắn là xưa nay Cao Tấn xây dựng ảnh hưởng sâu nặng, khiến bọn họ chỉ dám vây khốn mà không dám tùy tiện động thủ.
Bên ngoài truyền tới một trận tiếng bước chân xôn xao, Tạ Khuynh nhìn qua khe cửa, trông thấy Thẩm Thiên Phong cùng Tín quốc công Phan Nhẫn Mỗi đi tới được một đám người vây quanh.
Thẩm Thiên Phong vẫn cầm Nhiếp Hồn linh trong tay, vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng dùng Nhiếp hồn cổ khống chế Cao Tấn.
"Thái sư, người ở bên trong."
Đầu lĩnh thị vệ truy kích Tạ Khuynh tiến lên bẩm báo thỉnh công với Thẩm Thiên Phong. Ông ta không thèm để ý hắn, trực tiếp đi vào viện, cho người phía sau lui về hai bước.
Tạ Khuynh đứng sau khe cửa, cứ thế nhìn ông ta ở bên ngoài rung lắc cái lục lạc căn bản không có lưỡi kia.
Không gian im ắng có chút khôi hài, Thẩm Thiên Phong giống như đang nhảy điệu nhảy đường phố mà không nhạc nền. Đã không chuyện nghiệp lại không mỹ quan, mặc kệ thế giới xung quanh mà say mê trong đó. Căn bản không quan tâm những người đang có mặt tại đây bị bóng ma tâm lý.
Đừng nói Tạ Khuynh nhìn lén nhịn cười đến đau bụng, ngay