Mười ngày trước Tạ Khuynh đã trở lại biên quan. Đêm đó nàng rời kinh, một đường vừa đi vừa nghỉ, vui chơi giải trí, có tiền có thời gian. Vì vậy cũng không gấp rút lên đường. Lộ trình tám chín ngày, nàng đi ước chừng hơn nửa tháng mới xong.
Tạ gia ở biên quan có nhà riêng, không khí phái như kinh thành, là một tòa tiểu viện hai tiến.
Khi còn bé Tạ Khuynh đều đi theo Tạ Viễn Thần ở trong doanh địa. Sau đó nàng lớn, cô nương mười bốn mười lăm thực sự không tiện xen lẫn vào trong đám nam nhân, Tạ Viễn Thần mới bảo nàng cuốn gói tới đây ở.
Hiện giờ Tạ Nhiễm tới, ngôi nhà này lại thay hình đổi dạng. Lúc Tạ Khuynh nhìn thấy ngôi nhà quét một tầng sơn hồng kia ngây ngẩn cả người, sợ mình nhớ nhầm địa chỉ.
Sau đó có một cung tỳ phục vụ đi ra trông thấy mặt Tạ Khuynh, nhận ra nàng là tiểu thư trong nhà mới mời nàng vào sân nhỏ.
Tạ Nhiễm có tiền. Lúc rời kinh Thái thị cảm thấy nàng bị thua thiệt, vì vậy cho Tạ Nhiễm một khoảng tiền lớn.
Đến tột cùng có bao nhiêu lớn thì Tạ Khuynh không biết. Dù sao nghe nói khi Tạ Nhiễm tới biên quan, nghĩ sau này sẽ ở lại đây sinh hoạt liền muốn an bài chỗ ở thoái mái dễ chịu mới được, đưa ra ý muốn xây một tòa đại trạch viện xa hoa năm tiến...
Đương nhiên là không thực hiện được.
Vừa đến liền làm mấy việc đại sự như xây nhà này, cũng không phải có tiền là xong, thêm nữa là người bên cạnh không ủng hộ.
Tô Lâm Kỳ chỉ có thể đảm bảo nàng ở biên quan an toàn sinh hoạt phổ thông, loại chuyện xây nhà này không nằm trong phạm vi hắn quản.
Vì thế mà Tạ Nhiễm còn giận dỗi mấy ngày. Nhưng nàng chưa quen cuộc sống ở đây, cũng không thể hờn mãi được, đành thỏa hiệp... Ách, là đổi phương thức khác thỏa hiệp.
Không cho nàng xây nhà mới, nàng liền mua tỳ nữ, mua người làm, đổi hết những bàn giường chiếu chăn cũ thành nguyên một bộ hoa cúc lê.
Tạ Khuynh được hai hạ nhân khách khí mời vào gia môn, nhìn giống như trang bị trò chơi từ sơ cấp cho tới mãn cấp. Nàng cơ hồ quên mất dáng vẻ trước kia của viện này là thế nào.
Trừ bỏ phần cứng có thay đổi lớn, người trong viện cũng hơi nhiều rồi.
Tạ Khuynh vừa vào cửa sau nhìn sơ đã thấy ít nhất hai, ba mươi người. Trong viện còn dựng một cái sân khấu kịch nhỏ, trên sân khấu có hai giác nhi đang y nha y nha hát. Cái không khí náo nhiệt vội vàng này, không giống cái nhà, giống cái chợ hơn.
"Đại tiểu thư trở về, ta đi thông tri nhị tiểu thư ngay."
Đại nương dẫn Tạ Khuynh vào đã nói như thế.
Tạ Khuynh đưa mắt nhìn Tạ Nhiễm bên phía sân khấu kịch, cách cửa chính không quá năm mươi bước, còn phải thông truyền?
Đại nước bước chân đi 'thông truyền' được một nửa thì đã chạm mặt Tạ Nhiễm. Tạ Nhiễm trông thấy Tạ Khuynh thì cười vui vẻ, nắm tay hỏi han ân cần:
"Tỷ tỷ một đường vất vả. Thúy Nhi, mau mang chút canh thu lê tới đây."
Tạ Nhiễm kéo Tạ Khuynh vào trong sân ngồi xuống. Lập tức liền có hai nha hoàn đi tới che nắng phẩy quạt.
Tạ Khuynh nhìn xung quanh một vòng, lông mày cau lại:
"Đây đều là người ngươi thỉnh?"
Tạ Nhiễm gật đầu:
"Đúng vậy a. Đại tỷ không trở về, viện này chỉ có một mình ta, có việc cần giúp đỡ cũng không tìm được ai. Ngày đầu tiên tới ta còn phải tự nấu nước nóng. Bây giờ tốt rồi, hai tỷ muội chúng ta ở đây, cái gì cũng không cần làm."
Tạ Khuynh hỏi: "Cũng quá nhiều người rồi, ngươi không chê ầm ĩ sao?"
Tạ Nhiễm ngây thơ lắc đầu:
"Không chê a. Ai nha, trong nhà nhiều việc, chỗ cần dùng người cũng nhiều."
"..."
Tạ Khuynh cạn lời với vị đại tiểu thư từ kinh thành tới này.
Muốn nói nàng ta vài câu, lại phát hiện kỳ thật cũng không có gì đáng nói, thậm chí còn có chút thấu hiểu. Dù sao Tạ Nhiễm lẻ loi một mình tới biên quan, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, sống ở nơi xa lạ thấy bất an sợ hãi là chuyện bình thường. Không thích cô độc, muốn có thật nhiều người đi theo, cũng là nhân chi thường tình. Chờ chuyện đâu vào đó, nàng thật tâm thật ý tiếp nhận nơi này thì cũng tự thông suốt thôi.
Chỉ là Tạ Khuynh tạm thời không chịu được cuộc sống như vậy.
Vội vàng bưng bát canh thu lê tỳ nữ vừa bưng tới uống một hơi cạn sạch, Tạ Khuynh lấy lý do thăm bạn rời đi như trốn.
Nàng hỏa tốc xoay người lên ngựa, Tạ Nhiễm từ trong viện chạy ra đuổi theo, hỏi Tạ Khuynh:
"Đại tỷ tỷ đi đâu thăm bạn? Mang ta theo đi."
Tạ Khuynh ngồi trên lưng ngựa, khó xử nói: "Ta đi quân doanh, ngươi đi không?"
Tạ Nhiễm giật mình, lập tức lắc đầu:
"Không, không đi. Nơi đó toàn là nam nhân, trên đường đầy ắp phân ngựa, thúi chết."
Tạ Khuynh sửa sang cương ngựa, 'À!' một tiếng: "Được, vậy ta đi một lát, ngươi vào trong đi."
Tạ Nhiễm lại gọi: "Vậy, tỷ... Mau trở về."
Thanh âm có chút run rẩy, là lấy hết can đảm để nói.
Nhìn ra được, nàng cũng rất mong Tạ Khuynh về. Dù sao Tạ Khuynh cũng là người duy nhất có thể mang tới cho Tạ Nhiễm cảm giác thân cận.
Không chỉ là bề ngoài tương tự khiến Tạ Nhiễm cảm thấy thân thuộc, mà còn vì nàng đã quyết tâm, từ nay sẽ cùng đại tỷ tỷ này sống dựa vào nhau.
Tạ Khuynh thấy nàng yếu ớt như