Tạ Khuynh ra khỏi phòng, không lập tức đi tới phòng khách, mà ghé qua phòng bếp trước, nhìn xem sáng nay ăn gì.
Tạ Nhiễm bỏ ra nhiều tiền thuê một đầu bếp, nghe nói là làm việc ở tửu lâu trong kinh, làm mấy món ngon trong kinh rất thuần thục. Tạ Khuynh nhìn một vòng, lọt vào mắt toàn là cháo tổ yến, canh vây cá, đẹp mắt mà lại không no bụng, Tạ Khuynh không có hứng thú.
Chọn tới chọn lui nửa ngày, Tạ Khuynh cũng chọn được một cái xiên nướng, bên trong xiên đầy thịt, xối dầu vừng đặc chế, cũng có chút tư vị. Nàng vừa đi vừa gặm, đi tới phòng tiếp khách ở tiền viện, nhìn xem sáng sớm ai tới tìm nàng.
Ngoài phòng tiếp khách tụ tập rất nhiều người.
Không có cách, Tạ Nhiễm quản lý cái tiểu viện hai tiến này như đại trạch, đất chật người đông, đâu đâu cũng đầy người.
Tạ Khuynh gặm xiên thịt, nghĩ thầm:
[ mẹ nó, thành cái chợ bán thức ăn. ]
[ Tạ Nhiễm mướn về một đám khỉ con hả? ]
[ trước nhà xí cũng có thể gặp bảy tám người! ]
[ phải tìm cơ hội đi ra ngoài thôi, ai chịu nổi a. ]
"Nhường một chút." Tạ Khuynh nhận mệnh la lớn.
Đám người chen ngoài hành lang phòng tiếp khách nghe thanh âm này, gấp rút dạt ra hai bên nhường ra lối hẹp đủ một người đi.
Tạ Khuynh bất đắc dĩ thở dài, đi qua, lúc vào phòng tiếp khách, nàng nhịn không được phân phó:
"Nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng có chen ở chỗ này."
Tỳ nữ bà tử bên ngoài cùng nhau vâng dạ, nhưng không có mấy ai đi thật.
[ được! Nói cũng vô ích! ]
[ xem ra hôm nay ta phải trốn ra ngoài. ]
[ hay là đi tìm Bàn Tử uống rượu... Không được, Bàn Tử hình như đang tìm tức phụ, không nên quá mức thân thiết với hắn. ]
[ mẹ Hầu Tử đang bệnh, cũng không rảnh. ]
[ nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ còn Tô Lâm Kỳ nhàn rỗi dài cổ chờ cái đồ bỏ từ Binh bộ tới. ]
[ nhưng Tô Lâm Kỳ muốn ta cùng đi Nam Cương với hắn... ]
[ vẫn là thôi đi, tới tửu quán tìm lão bản nương uống rượu. ]
Tạ Khuynh thầm thở dài, trong đầu tính toán hành trình của hôm nay.
Bước vào phòng tiếp khách, Tạ Khuynh thấy có hai người đứng đưa lưng về phía cửa. Cả hai cũng chỉ mặc quần áo văn sĩ. Một người trong đó nghe thấy tiếng Tạ Khuynh vào phòng vội vàng xoay người lại, tay hắn cầm trường kiếm, thân thể thẳng tắp, khuôn mặt thì lạ lẫm.
Thấy hắn ôm kiếm chắp tay hành lễ, Tạ Khuynh nghi hoặc nhìn:
[ người này là ai đây? Chưa gặp bao giờ. ]
[ phong cách này... Không giống người biên quan. ]
"Vị tiên sinh này tìm ta?" Tạ Khuynh hỏi.
Văn sĩ cầm kiếm kia cười cười, đáp:!
"Cũng không phải tại hạ, là chủ nhân nhà ta tìm ngài."
[ chủ nhân? ]
Tạ Khuynh càng nghi hoặc, ánh mắt nhìn sang người nãy giờ vẫn đưa lưng về phía nàng. Lúc nãy không nhìn kỹ, hiện tại đứng gần, nhìn tới nhìn lui lòng Tạ Khuynh bắt đầu lén lút nói thầm:
[ sao cứ thấy bóng lưng người này quen quen? ]
[ gặp ở đâu? ]
[ ta cũng tới rồi, ngươi còn dán mắt lên tranh treo tường, giả vờ trí thức cái gì hả? ]
"Vị nhân huynh này tìm ta có việc sao? Có việc thì nói, không việc thì về." Tạ Khuynh cắn một miếng thịt nướng, không cao hứng hỏi.
Thanh niên văn sĩ cầm kiếm kia bị ngữ khí không kiên nhẫn của Tạ Khuynh dọa sợ, liên tục nhìn nàng, tựa hồ muốn nhắc nhở Tạ Khuynh. Nhưng Tạ Khuynh căn bản không nhìn hắn, vì lẽ đó sóng mắt của hắn vấp phải trắc trở, không truyền đi được.
"Bộ Hằng đạo tử Xuân Thu đồ này viết không tệ lắm, đáng tiếc là hàng nhái."
Người kia đứng khoanh tay, ngửa đầu đánh giá bức họa treo trên tường. Tạ Khuynh đang há miệng cắn miếng thịt to, nghe thấy thanh âm này, lòng bỗng dưng căng thẳng:
[ thanh âm này... ]
[ sao lại giống, Cao Tấn? ]
Tạ Khuynh cầm xiên thịt nhích sang bên cạnh hai bước, mặc dù người kia chưa quay người, nhưng Tạ Khuynh vẫn có thể thấy được đường cong xương cằm của hắn...
Đôi mắt vô thần của nàng đột nhiên trừng lớn, gót chân không tự chủ được lùi về sau, khóe mắt bắt đầu tìm kiếm đường chạy...
[ trời đất ơi, Như Lai phật tổ ơi. ]
[ sao lại là vị tổ tông này! ]
[ chạy, chạy! ]
Tạ Khuynh dứt khoát xoay người bỏ chạy. Nhưng dù người nọ vẫn như cũ không quay đầu thì cũng đoán trước được động tác của Tạ Khuynh. Trước khi nàng chạy trốn, hắn hỏi một câu:
"Đi đâu vậy?"
Tạ Khuynh đành phải rụt chân về. Cao Tấn quay đầu, hắn mang mũ vấn đầu khăn hắc sa, mặc áo bào cổ tròn, trên dây lưng treo bội kiếm và hầu bao, kiểu dáng hầu bao Tạ Khuynh phải nói là hết sức quen thuộc.
[ thật đúng là hắn! ]
[ hắn, hắn, hắn... ]
[ trời muốn diệt ta! ]
[ từ từ, bây giờ ta là Tạ Khuynh mà. Tạ Khuynh không quen hắn. ]
Trả lời hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, giả vờ như mình không nhận ra Cao Tấn, hỏi:
"Vị nhân huynh này tìm ta? Chúng ta... Quen nhau?"
Cao Tấn sớm đã nhìn thấu hai cha con này, đều là loại người không thấy Hoàng Hà tâm không chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Ta tìm Tạ Khuynh. Là ngươi phải không?" Cao Tấn mỉm cười.
Mi tâm Tạ Khuynh nhảy một cái, cố giữ bình tĩnh:
"Đúng. Ta là Tạ Khuynh, dám hỏi nhân huynh đây là vị nào?"
Cao Tấn bất động thanh sắc ngồi xuống, còn không chút khách khí ngồi ở chủ vị phòng khách, dù bận vẫn ung dung nhìn Tạ Khuynh, vẫy tay với nàng, để nàng tới gần nói chuyện.
Tạ Khuynh cứ việc mười hai phần không nguyện ý, nhưng sự chột dạ khiến nàng không có tự tin, đành bước lên hai bước.
Cao Tấn quét mắt một vòng nhìn từ đầu đến chân, phát hiện nàng gầy hơn lúc đóng vai Bình An.
Tạ Khuynh bị nhìn đến khó chịu, luôn cảm thấy cứ an tĩnh như vậy nàng sẽ bại lộ, kiệt lực tìm chủ đề:
"Nhìn hai vị công tử đây không giống người biên quan, không biết là nhân sĩ phương nào?"
Cao Tấn kiên nhẫn trả lời: "Chúng ta từ kinh thành tới."
Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ:
"À à à, kinh thành! Chẳng lẽ là cha ta cho hai vị tới tìm ta?" Nói xong dừng một chút, thêm vào câu: "Cha ta là Tạ Viễn Thần, hai vị có quen không?"
"Ừm." Cao Tấn gật đầu: "Trấn quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần, chúng ra quen."
Tạ Khuynh nói thêm:
"Cha ta ở kinh thành thế nào? Có nói lúc nào trở về không?"
Cao Tấn đối đáp trôi chảy:
"Tướng quân còn ở kinh thành, không nói lúc nào về."
[ cứu mạng a. Không còn gì để nói nữa. ]
Tạ Khuynh liều mạng hỏi Cao Tấn:
"Vậy không biết hai vị tìm ta có việc gì?"
[ duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng một đao. Chết sớm siêu sinh sớm. ]
Cao Tấn chỉ cười không nói, ngoắc