Cao Nguyệt tiến lên hành lễ: "Tham kiến Bệ hạ."
Nói xong, hắn phát hiện ánh mắt Cao Tấn từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, sợ Cao Tấn khó xử nàng, không khỏi giải thích:
"Bệ hạ, Tạ gia tỷ tỷ lúc nãy thay ta giải vây..."
Nói một nửa đã bị Cao Tấn cắt ngang:
"Ngươi gọi nàng ấy là gì?"
Cao Nguyệt ấp úng đáp:
"Tạ, Tạ gia... Tỷ tỷ."
Tạ Khuynh lớn hơn Cao Nguyệt tám tuổi, kêu tỷ tỷ hình như cũng không có vấn đề gì a.
Nhưng Cao Tấn cảm thấy có vấn đề, trầm giọng nói:
"Nàng còn lớn hơn trẫm, ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, gọi trẫm là gì?"
Cao Nguyệt ngược lại không nghĩ tới vấn đề này, sửng sốt một lúc lâu mới nghi hoặc nói:
"Vậy ta gọi nàng là... Cô cô?"
Cao Tấn vẫn bất mãn:
"Cô cô của ngươi họ Cao."
"Ai nha, mặc kệ hắn gọi tỷ tỷ hay cô cô đi, đâu có quan trọng." Tạ Khuynh nói xong, trừng mắt nhìn Cao Tấn:
[ có phải ngươi lại phát bệnh không? ]
[ so đo gì với một tiểu hài tử? ]
Cao Tấn như nuốt phải pháo, trách mắng Tạ Khuynh:
"Ngươi ngậm miệng. Lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi."
Mắng Tạ Khuynh xong, Cao Tấn lại giáo dục Cao Nguyệt:
"Đừng có gọi nàng là tỷ tỷ, giảm thế hệ. Gọi là... Di nương đi."
Cao Nguyệt đang muốn đáp lời, Tạ Khuynh ở bên cạnh đã ngăn cản:
"Chờ một chút."
"Cái gì di nương? Ta là di nương của ai? Ta, Tạ Khuynh ta còn chưa thành thân, là một... Khuê nữ đó. Sao lại gọi di nương? Không dễ nghe, ta không muốn."
[ thiếp của đại hộ mới gọi là di nương, ngươi cố tình làm ta dị ứng à? ]
Tạ Khuynh kiệt lực phản đối, Cao Tấn lại phảng phất như không nghe thấy, giải quyết dứt khoát:
"Cứ kêu di nương." Nói xong, Cao Tấn quay sang như đang khiêu khích Tạ Khuynh, thêm vào một câu:
"Còn lúc nào có thể đổi xưng hô, trẫm sẽ lại thông tri ngươi."
Cao Nguyệt gật đầu đáp: "Vâng."
Lúc trước ở trong khoang thuyền, hắn đã cảm thấy hai người này có vấn đề, hiện tại trên cơ bản đã xác định, họ thật sự có vấn đề.
Còn là vấn đề lớn kiểu luân lý muội phu cùng di tỷ.
Nếu không sao lại gọi Cao Nguyệt là đứa trẻ thông minh, dù trong lòng sóng cuộn biển gầm, ngoài mặt hắn vẫn gặp biến bất kinh.
Cao Tấn cãi với Tạ Khuynh xong mới đưa mắt nhìn sang Cao Nguyệt, hỏi:
"Ngươi nói nàng giúp ngươi giải vây? Có người làm khó ngươi?"
Cao Nguyệt trả lời:
"Ách, Tạ... Di nương đã giúp ta giáo huấn bọn hắn."
Cao Tấn nhìn về phía Tạ Khuynh, Tạ Khuynh khoát tay:
"Giáo huấn rồi, bất quá thân phận hắn như vậy, không tránh được chuyện bị người chỉ trích, không thiếu kẻ đui mù va vào đâu."
Tạ Khuynh có ý riêng, Cao Tấn và Cao Nguyệt đều nghe hiểu.
Cao Nguyệt xác thực là con cháu Cao gia, nhưng vì một loạt hành động của phụ thân ruột, đánh bay thân phận chính thức của hắn ở Cao gia rồi.
Vì lẽ đó, hiện tại Cao Nguyệt hoàng tử không phải hoàng tử, hoàng tôn không phải hoàng tôn. Nếu tình huống này cứ kéo dài, sau khi hắn hồi kinh, tất nhiên sẽ vì thân phận lập lờ nước đôi này mà bị chỉ trích.
Tạ Khuynh nói những lời này, kỳ thật là đang giúp Cao Nguyệt cầu một thân phận danh chính ngôn thuận.
Cao Nguyệt cúi đầu không nói, cảm kích trong lòng, lại sợ làm Cao Tấn khó xử, chủ động nói:
"Sẽ không. Hôm nay ta được di nương chỉ điểm, thể hồ quán đỉnh, về sau sẽ không để chuyện như vậy phát sinh."
Tạ Khuynh nói:
"Nhưng ngươi ở Bắc Liêu ngày ngày nơm nớp lo sợ, không được sống yên ổn, chẳng lẽ về Lễ triều vẫn phải tiếp tục sống như vậy sao? Quá mệt mỏi rồi, cẩn thận tóc bạc đó, thiếu niên đầu bạc!"
Mấy lời này mặc dù nói với Cao Nguyệt, nhưng ánh mắt Tạ Khuynh lại nhìn chằm chằm Cao Tấn, ý tứ quá rõ ràng.
Cao Tấn không nói chuyện, cứ nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức Tạ Khuynh xù lông.
[ nhìn ta làm gì? ]
[ nói đi chứ! ]
[ ngươi trăm cay ngàn đắng mang người từ Bắc Liêu về, chẳng lẽ chỉ mang về vậy thôi, những việc sau đó chưa hề cân nhắc tới hả? ]
Cao Tấn đến gần Tạ Khuynh, thấp giọng hỏi:
"Tạ gia tỷ tỷ hình như đặc biệt quan tâm hắn?"
Tạ Khuynh nghe câu 'Tạ gia tỷ tỷ' kia mà nổi hết da gà da vịt, rùng mình một cái:
[ yêu quái! ]
[ ngươi đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta được không? ]
Cao Tấn bị mắng rất bất đắc dĩ, đang muốn mở miệng tiếp tục làm nàng ghê tởm, đã nghe Cao Nguyệt vội vã nói:
"Ta xin nhận hảo ý của Tạ di nương, nhưng cái gì ta cũng không cần. Bệ hạ không cần nhọc lòng vì ta, ta sẽ tới ở trong một điền trang nhỏ ngoài thành ngoại tổ cho, tuyệt đối không gây cho Bệ hạ một tơ một hào phiền phức nào."
Cao Nguyệt biết Tạ Khuynh muốn tốt cho hắn, lại sợ nàng vì chuyện của hắn mà làm Cao Tấn không vui, vội vàng nói ra quyết định của mình trước dự kiến.
Lúc trước phủ Thái tử cũng có hai chỗ điền sản ruộng đất dưới danh nghĩa hắn, nhưng Cao Trà đã cho Cao Nguyệt 'chết', vậy đồ vật dưới danh nghĩa của hắn không còn tồn tại. Ngược lại ngoại tổ từng dẫn hắn tới một trang viên, vì Cao Nguyệt thích ăn đào nên ngoại tổ đã cho người trồng đây cây đào trong trang viên đó, để hằng năm Cao Nguyệt đều được ăn những quả đào tươi mới.
Giờ đã năm năm trôi qua, mẫu thân cùng ngoại tổ đều đã không còn, nhưng đồ vật mà ngoại tổ cho hắn cữu gia sẽ không cướp đoạt. Vì lẽ đó tòa thôn trang đầy cây đào kia tất nhiên đang có người quản lý, nếu hắn hồi kinh không còn đường đi, đó chính là một lựa chọn tốt.
Cao Tấn nhìn thoáng qua Cao Nguyệt, hắn không có nhiều kinh nghiệp tiếp xúc với những hài tử hiểu chuyện, chỉ để lại một câu:
"Trẫm tự có suy tính, ngươi đừng nghĩ quá nhiều."
Nói xong, không đợi Cao Nguyệt phản ứng, Cao Tấn đã kéo cổ tay Tạ Khuynh mang nàng rời khỏi doanh trướng.
Chốc lát sau đã có người của Hỏa Đầu doanh đưa tới hai thùng nước nóng, còn những binh sĩ khác đứng gác ngoài doanh trướng của Cao Nguyệt, chờ nghe Cao Nguyệt phân công.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh bị Cao Tấn lôi khỏi doanh trướng đã vùng vẫy tránh thoát, Cao Tấn dù bận vẫn ung dung nói:
"Tạ gia tỷ tỷ làm gì vậy?"
Tạ Khuynh rùng mình một cái, dứt khoát bỏ đi, nhưng Cao Tấn như đã phát hiện ra món đồ chơi gì thú vị, theo sát phía sau:
"Đừng đi a, Tạ gia tỷ tỷ."
Tạ Khuynh không nhịn được nữa, quay đầu, giơ tay muốn đánh hắn đã thấy lính tuần tra từ xa đi tới, đành phải chuyển cái tay đã giơ cao vòng qua sau gáy mình, bóp bóp vài cái, nhỏ giọng cảnh cáo:
"Ngậm miệng!"
Cao Tấn vô số tội hỏi:
"Chẳng phải ngươi lớn hơn ta sao?"
Tạ Khuynh năm nay hai mươi ba, lớn hơn Cao Tấn hai tuổi. Nàng không phản bác được, muốn nói rồi lại thôi hồi lâu, quyết định không nói nhảm với hắn, quay đầu bước đi, Cao Tấn nhắm mắt theo đuôi, dù sao doanh trướng của hai người ở cùng một hướng, đi cùng nhau cũng chẳng có gì kỳ quái.
"Lớn hơn thì lớn hơn, ta cũng không chê ngươi."
Cao Tấn đi theo Tạ Khuynh, nàng vào doanh trướng trước, lúc hắn cũng muốn thuận theo tự nhiên bước vào thì Tạ Khuynh đột nhiên quay người, tay chống lên mành cửa, ngăn cản đường đi của Cao Tấn.
Cao Tấn ho một tiếng, nói:
"Ta có việc muốn nói với ngươi."
Tạ Khuynh không mắc mưu:
"Nói ở đây đi."
Cao Tấn chỉ chỉ gió tuyết bên ngoài:
"Không thích hợp đâu."
Tạ Khuynh im lặng nhìn hắn chằm chằm, Cao Tấn gật gật đầu:
"Được rồi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy sau khi hồi kinh, ta nên an trí tiểu tử Cao Nguyệt kia thế nào?"
Tạ Khuynh nói:
"Không phải ngươi nói ngươi tự có suy tính sao?"
"A... Đúng! Ta đã nói thế, nhưng đây không phải là để hắn an tâm sao. Trên thực tế vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Hay là vào doanh trướng chúng ta thương lượng thật kỹ càng." Cao Tấn có ý đồ muốn vào doanh trướng.
Tạ Khuynh không nhường đường:
"Ta và ngươi có cái gì để thương lượng?"
Cao Tấn nói:
"Không phải ngươi rất quan tâm tiểu tử kia sao? Nếu ngươi mở miệng thay hắn nói tốt vài câu, ngược lại trẫm có thể cân nhắc đưa hắn tới..."
Tạ Khuynh trực tiếp đưa tay cắt ngang câu sau:
"Không cần. Ta và hắn không thân cũng chẳng quen, ngươi muốn lạnh nhạt hắn ta không có ý kiến."
Nói xong, Tạ Khuynh dứt khoát quay người vào trướng, lạnh lẽo vô tình thả mành cửa xuống trước mặt Cao Tấn, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
Cao Tấn: ...
Ngượng ngùng quay người rời đi, ai ngờ vừa quay người liền trùng hợp gặp Mạnh Phó soái vừa đi ngang qua. Ánh mắt tò mò của Mạnh Phó soái chuyển đổi qua lại giữa Cao Tấn và doanh trướng của Tạ Khuynh, tựa hồ như đang suy đoán quan hệ của hai người.
Cao Tấn vội ho một tiếng, giả vờ như mình không hề xấu hổ, bắt chuyện chào hỏi vài câu với Mạnh Phó soái rồi lủi vào doanh trướng của mình ở sát vách.
Lại không biết dáng vẻ càng che càng lộ này còn khiến Mạnh Phó soái nghi ngờ hơn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau mấy ngày xuất phát cùng đại quân, thương binh... Chủ yếu là Tạ Khuynh đã bình phục một chút, liền ngồi lên xe ngựa Mạnh Phó soái đã chuẩn bị sẵn từ trước dẫn đầu hồi doanh địa biên quan.
Một đường mệt mỏi phong trần, rốt cuộc sau bốn ngày cũng đến đại doanh Võ Uy quân ở biên quan.
Tạ Khuynh đến chỗ lão Trương sớm đã về trước mấy ngày lấy tay nải, rồi trở lại tiểu viện của mình, vẩy nước quét nhà trong trong ngoài ngoài một phen, ở trong sân nghỉ ngơi thuận tiện nghĩ xem lát nữa đi đâu ăn trực, Tô Lâm Kỳ và Tô Biệt Hạc tới.
Trong tay hai người mang theo bốn vò rượu có dán nhãn Vong Ưu tửu quán, đặt lên bàn đá trong viện.
"Giao tình nhiều năm như vậy, thật là có chút không nỡ." Tô Lâm Kỳ nói.
Tạ Khuynh nhìn mấy vò rượu, hỏi:
"Khi nào xuất phát?"
Tô Lâm Kỳ đã sớm nói muốn về Nam Cương, chỉ là trước đó bị lão Trương ngăn cản, mời hắn cùng đi Bắc Liêu mang chất tử về, chẳng ai ngờ đi Bắc Liêu lại gặp một trận đấu sinh tử.
Sau khi trở về, lão Trương quả thực tạ ơn trời Tô Lâm Kỳ không xảy ra chuyện gì, bằng không lão có bồi cái mạng vào cũng không chuộc hết tội.
Tạ Khuynh gật đầu:
"A, ngày mai đi à. Cũng quá vội rồi, hay là đêm nay làm tiệc rượu chia tay..."
Tô Lâm Kỳ nói:
"Đừng a. Loại trường hợp đó ta không chịu được. Sơn thủy hữu tương phùng, chẳng lẽ cả đời này chúng ta không thể gặp lại sao?"
Tạ Khuynh bật cười:
"Cũng được. Chờ các ngươi hồi Nam Cương an trí xong mọi việc, có nhớ chúng ta liền phái người tới mời."
Tô Lâm Kỳ gật đầu:
"Vậy tốt quá, đến lúc đó ngươi phải nể mặt."
"Sao lại không, ngươi chuẩn bị đầy đủ thịt rượu, ta có trèo đèo lội suối cũng sẽ chạy tới." Tạ Khuynh cười đáp.
Tô Lâm Kỳ nhìn tiểu viện của nàng một vòng, hỏi:
"Ngươi... Thật sự không cân nhắc đi Nam Cương với ta?"
Tạ Khuynh dứt khoát lắc đầu:
"Ta không đi."
Tô Lâm Kỳ như nghĩ đến điều gì, cúi đầu bất đắc dĩ nói:
"Cũng đúng. Ngươi muốn đi cũng là đi kinh thành."
Tạ Khuynh vẫn lắc đầu như cũ:
"Kinh thành ta cũng không đi."
Tô Lâm Kỳ ngẩn người:
"Ngươi không đi, hắn cho phép sao?"
Từ 'hắn' này đương nhiên là chỉ Cao Tấn. Trước khi đi Bắc Liêu, Tô Lâm Kỳ còn có chút chờ mong với Tạ Khuynh, nhưng sau khi đi rồi, trái tim của Tô Lâm Kỳ triệt để nguội lạnh.
Ánh mắt Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh, đồ đần cũng biết đã động tình. Mà Tạ Khuynh đối với Cao Tấn, dù miệng nàng không thừa nhận, nhưng hành động bảo vệ Cao Tấn khắp nơi của nàng lại thành thật hơn miệng nàng nhiều.
Vì lẽ đó, theo Tô Lâm Kỳ, Tạ Khuynh trở lại kinh thành chỉ là vấn đề thời gian.
"Mặc kệ hắn có cho phép hay không, ta không đi, hắn có thể kề dao lên cổ ép ta đi sao?" Tạ Khuynh mỉm cười nói.
Ai biết vừa dứt câu, liền nghe ngoài phòng truyền tới thanh âm:
"Kề dao lên cổ ngươi thì ngươi sẽ đi với ta sao?"
Ba người trong viện nhìn lại, liền thấy Cao Tấn tay cầm thịt cá rau quả, không phù hợp với khí chất từ ngoài cửa đi vào.
Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc nhìn thức ăn trong tay Cao Tấn, rồi hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao Cao Tấn vốn là một Hoàng đế bình thường, tới chỗ Tạ Khuynh lại đột nhiên thay đổi phong cách.
Kỳ quái thì kỳ quái, hai người vội vàng lui sang một bên hành lễ, Cao Tấn làm động tác đỡ dậy:
"Đều là huynh đệ, không cần đa lễ."
Cao Tấn đặt đồ ăn lên bàn đá, hỏi bọn hắn:
"Ngày mai các ngươi liền đi sao? Có cần trẫm phái binh hộ tống?"
Tô Lâm Kỳ nói:
"Mấy năm mất nước này, dân chúng tứ tán lưu ly, trong cương vực nhiều thêm không ít thế lực. Bất quá Mạnh Phó soái đã phụng chỉ phái cho chúng ta một chi hai ngàn binh, cùng vào Nam Cương bình loạn. Ân tình lần này, từ trên xuống dưới Nam Cương ta đều nhớ ơn Bệ hạ."
Nói xong, Tô Lâm Kỳ lại muốn cúi đầu với Cao Tấn, Cao Tấn lại đỡ dậy, nói:
"Bình loạn không dễ, nếu có nan đề cứ tùy thời tìm trẫm, trẫm nhất định tuân thủ hứa hẹn giúp ngươi phục hưng Nam Cương."
Khi Cao Tấn biết được thân phận Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc, liền chủ động xuất kích tìm họ nói điều kiện, kết minh ước.
Sự tình Nam Cương cấu kết với Thẩm Thiên Phong, Cao Tấn sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần Nam Cương phối hợp diệt trừ Thẩm Thiên Phong, sau đó giải Nhiếp hồn cổ, Cao Tấn sẽ trợ giúp Nam Cương phục quốc, thu phục cương vực.
Hiện giờ Nam Cương đã tuân thủ hứa hẹn, giải cổ độc trên người Cao Tấn, cũng phối hợp diệt trừ Thẩm Thiên Phong, chuyện bọn họ đáp ứng đã làm được, tiếp theo là chuyện Cao Tấn phải làm.
Tô Lâm Kỳ lần nữa cảm tạ:
"Đa tạ Bệ hạ. Ngày mà Nam Cương phục quốc, sẽ cam nguyện phụ thuộc Lễ triều, trong vòng trăm năm vĩnh viễn không động can qua."
Ai có thể nghĩ tới, mối quan hệ ngoại giao trăm năm giữa Nam Cương cùng Lễ triều lại đạt thành trong một tòa tiểu viện nông gia tầm thường thế này.
Cao Tấn tới tìm Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc tiếp tục ở lại cũng không tiện lắm, liền chủ động cáo từ. Cao Tấn cùng Tạ Khuynh ra ngoài tiễn hai huynh đệ.
Tô Biệt Hạc lên ngựa trước, nghĩ tới nghĩ lui vẫn đi tới trước mặt Cao Tấn, cung kính dập đầu lạy ba cái cáo biệt:
"Bệ hạ, thần sẽ không bao giờ quên những năm tháng cùng Bệ hạ tắm máu chiến đấu, Bệ hạ vĩnh viễn là Bệ hạ của thần, bất cứ lúc nào ngài gọi thần, thần muôn lần chết không chối từ."
Cao Tấn đỡ hắn Tô Biệt Hạc dậy, ôm lấy, quần thần lưu luyến chia tay.
Tô Lâm Kỳ cùng Tô Biệt Hạc giục ngựa rời đi, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đứng cạnh cửa ai cũng không nói chuyện, vẫn luôn dõi mắt theo bóng dáng hai con ngựa từ từ biến mất trong ánh từ dương ở chân trời.
"Các ngươi thông đồng lúc nào?" Tạ Khuynh hỏi Cao Tấn.
Cao Tấn không nói chuyện, chỉ vươn cánh tay dài ôm lấy bả vai Tạ Khuynh, không khách khí dựa nửa người lên người nàng, buồn bã ỉu xìu nói:
"Ngày mai ta cũng phải đi."
Lòng Tạ Khuynh căng thẳng, gật đầu nhẹ:
"Ừm, đi đi."
Cao Tấn hỏi nàng:
"Còn ngươi?"
Tạ Khuynh nhìn thẳng hắn một lát, đẩy cánh tay hắn đang khoác lên vai mình ra, đi vào trong viện:
"Ở lại đây a."
Cao Tấn cùng nàng vào viện, đóng cửa sân lại, như nhất gia chi chủ khóa cả ba chốt cửa.
Tạ Khuynh xoay người, thấy Cao Tấn đi về hướng nàng, lúc này mặt trời chiều đã ngã về Tây, hào quang đỏ chiếu sau lưng Cao Tấn, như phủ một tầng ánh kim cho hắn, cả người lập lòe tỏa sáng.
"Ngươi chắc không?" Cao Tấn nghiêm mặt hỏi Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh vô thức né tránh ánh mắt hắn: "Chắc a."
Cao Tấn không nói chuyện, cứ như vậy nhìn Tạ Khuynh chằm chằm, nhìn đến mức lòng nàng run rẩy, không nhịn được nghĩ:
[ nhìn ta làm gì? ]
[ ta thật sự không đi kinh thành. ]
[ phí nhiều sức lực như vậy mới hồi biên quan, giờ lại muốn ta trở về, giày vò lắm thế. ]
Cao Tấn chính là đang chờ tâm lý Tạ Khuynh hoạt động, nghe được thì không nói gì nữa, đem thịt cá rau quả lúc nãy đặt trên bàn đá xách vào phòng bếp.
Tạ Khuynh nhìn bóng dáng ủ rũ ỉu xìu của hắn, trong lòng hơi khó chịu:
[ biểu cảm gì đó hả? ]
[ sao không nói câu nào hết vậy? ]
[ ta đã nói trước là không đi mà. ]
Nghĩ đến đây, Cao Tấn bỗng nhiên quay đầu rống lớn một câu:
"Biết rồi, ngươi đừng có nói mãi."
Tạ Khuynh bị hắn làm giật nảy mình, sững sờ nhìn hắn. Cao Tấn rống xong phẫn nộ quay người tăng tốc bước vào bếp.
Tạ Khuynh không thể hiểu được cơn giận bất thình lình này của hắn, muốn đi theo nói gì đó, nhưng lại sợ tạo hy vọng cho hắn. Có một số nhất định phải quyết đoán.
Dù sao nàng cũng đã quyết định, từ nay về sau sẽ lưu lại biên quan. Ngày mai hắn về kinh thành, lại làm Hoàng đế như cũ, tam cung lục diện bảy mươi hai phi tần, suиɠ sướиɠ miễn bàn.
Tạ Khuynh ở biên quan chán thì sẽ đi Mạc Bắc, đi Giang Nam, Vân Quý gì đó, thiên hạ to lớn, địa phương thú vị nhiều như thế, Tạ Khuynh có đi cả đời, chơi cả đời cũng không thể đi hết từng tấc non sông.
Còn tình cảm gì đó, sau khi tách nhau ra sẽ dần phai nhạt, chỉ cần chút thời gian, không phải vấn đề lớn.
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh liền không theo vào bếp, trực tiếp đi hậu viện dọn dẹp.
Viện nhà nàng nhỏ, nàng ngồi trong hậu viện có thể nghe được động tĩnh trong bếp, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thơm mê người truyền tới, đem con sâu tham ăn trong bụng Tạ Khuynh câu lên mấy lần. Nàng dùng tự chủ cực lớn mới không đi vào bếp.
Thẳng đến một lúc lâu, trong phòng bếp không còn động tĩnh gì nữa, chỉ có thanh âm tức giận của Cao Tấn vang lên ở cửa sân hậu viện:
"Đi ra ăn cơm."
Thái độ rất ác liệt, giá mà bụng Tạ Khuynh không quá đói, nàng sẽ cho hắn ăn bơ.
Lắp bắp bước vào cửa phòng bếp, Cao Tấn đem vò rượu Tô Lâm Kỳ mang tới chuyển vào phòng bếp, bóc hết mấy thổ phong bên trên. Tạ Khuynh một lời khó nói hết chỉ vào những vò rượu:
"Sao ngươi lại mở hết ra? Đây đều là rượu ngon, quý lắm đó, ta còn định để dành từ từ uống mà."
Cao Tấn hừ lạnh, cầm vò rượu cuối cùng phủ đầy bụi lên, ngay trước mặt Tạ Khuynh mở nắp ra, đặt qua một bên.
Đối với hành vi phản nghịch này của Cao Tấn, Tạ Khuynh trừ lắc đầu cũng chỉ là lắc đầu.
Cao Tấn bưng vò rượu uống một ngụm, chỉ cảm thấy rượu này vào miệng cam liệt, tinh khiết nồng hậu, xác thực là rượu ngon. Thấy Tạ Khuynh cứ nhìn chằm chằm mấy vò rượu bị bật nắp, Cao Tấn dùng chiếc đũa gõ gõ lên vò rượu, phát ra thanh âm keng keng thu hút sự chú ý của Tạ Khuynh.
"Êy, ta cực khổ làm một bàn đồ ăn lớn như vậy, ngươi nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ chăm chăm vào mấy vò rượu này, có phải hơi quá đáng rồi không?" Cao Tấn nói.
Tạ Khuynh dời ánh mắt khỏi vò rượu, nhìn thoáng qua bàn thức