Tạ Khuynh rời khỏi chỗ của Tào thị và Tạ Nhiễm, tiếp tục dạo phố.
Trước đó bị vây trong cung, chỉ ngẫu nhiên chạy ra ngoài chơi một chút, nên đối với Tạ Khuynh mà nói kinh thành còn nhiều chỗ rất mới mẻ.
Nhất là trong kinh có không ít rượu mà Tạ Khuynh chưa uống qua.
Rượu biên quan phần lớn lấy mạnh làm chủ, Giấc mộng Nam Kha và Một kiếp phù du của Vong Ưu tửu quán đều là rượu mạnh. Uống vào có thể khiến người ta lâng lâng quên đi mọi thứ. Rượu kinh thành không mạnh như vậy, cũng không giống rượu Giang Nam mềm mại như bông, mà hơi cứng rắn, thắng ở chỗ đa dạng nhiều chủng loại.
Tạ Khuynh tìm ra một tửu quán trong con hẻm nhỏ, không hỏi chủ quán ở kinh thành rượu nào ngon. Dù sao chủ quán là người làm ăn, đương nhiên đề cử rượu nhà mình. Tạ Khuynh mua hai vò, tìm kiểu khách quen thường xuyên uống rượu trong tiệm, mời hắn uống rượu, ngồi trong lều ở bên ngoài tửu quán nói chuyện phiếm, trò chuyện một chút liền thăm dò rõ ràng phụ cận kinh thành có rượu nào nên uống.
Lão hán kia thích rượu ngon, cả một đời vào Nam ra Bắc, đối với rượu khắp các nơi đều có nghiên cứu, nói rằng kinh thành có hai loại rượu mà hắn tôn sùng nhất, một là Say Hoa Âm, hai là Nguyệt Chiếu.
Say Hoa Âm là trấn phường chi bảo của Yên Nhạc phường kinh thành, một vò lớn bằng bàn tay giá hai trăm lượng, lại còn sống lượng có hạn, muốn mua chưa chắc đã có.
Nguyệt Chiếu lại càng khó cầu hơn, bởi vì đó là rượu của từ thôn trang hoa lê của Hòa Âm phu nhân, nghe nói là dùng chín chín tám mươi mốt loại hoa cộng thêm những nguyên liệu quý giá ủ dưới trăng mà thành. Rượu này phú giả hào khách chưa chắc đã uống được.
Bởi vì Hòa Âm phu nhân không thiếu tiền, bà cũng không bán rượu. Nếu muốn uống Nguyệt Chiếu thì nhất định phải được mời trong yến hội của bà. Nhưng Hòa Âm phu nhân là ai, là tôn nữ nhỏ nhất của công chúa khai quốc Sùng Đức Trưởng công chúa, cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Tục truyền trong tay Hòa Âm phu nhân có một gia tài phú khả địch quốc do Sùng Đức Trưởng công chúa lưu lại, nếu dùng nó chiêu binh mãi mã, nói không chừng có thể lật lại cái thiên hạ này của Cao gia.
Đương nhiên, những điều này đều chỉ là truyền thuyết của người ngoài, khẳng định đã bị thổi phồng, nếu lời đồn là thật, sao Cao gia có thể bỏ qua cho bà.
Nhưng có thể khẳng định là Hòa Âm phu nhân không thiếu tiền, mà người từng được uống Nguyệt chiếu quá ít, mà ai cũng nhớ mãi không quên, vì thế lại càng thần bí hơn.
Tạ Khuynh không quen biết Hòa Âm phu nhân, đương nhiên không được mời, Nguyệt Chiếu là không có cơ hội uống, nhưng trấn phường chi bảo của Yên Nhạc phường - Say Hoa Âm - nàng vẫn có thể đi thử thời vận xem.
Đến Yên Nhạc phường, vận khí Tạ Khuynh không tệ, vừa gặp lúc tửu phường khai đàn, túi tiền nàng rỗng tuếch, may mắn cái túi tiền nhặt được còn hơn hai trăm lượng, miễn cưỡng mua đủ một vò.
Bất quá loại rượu này vốn là để nếm thử, nhà giàu tới mức nào mới có thể uống hằng ngày.
Tạ Khuynh giao tiền lấy rượu, lại tùy tiện kêu mấy đĩa đồ nhắm, bữa trưa liền trôi qua ở Yên Nhạc phường.
Thịt rượu lên bàn, Tạ Khuynh cõi lòng đầy mong đợi rót cho mình chén rượu, lắc lắc xem trong bầu rượu còn lại bao nhiêu, tính toán ra một chén đại khái là hai mươi lượng, thành kính ngửi ngửi, nói thật là mùi tiền lấn át mùi rượu.
Một chén chia ra ba ngụm uống vào, Tạ Khuynh nếm kỹ, xác thực có chỗ đáng khen, tư vị tốt, chỉ là quá đắt, bất quá đó không phải lỗi của rượu, là lỗi của Tạ Khuynh.
Đang uống chén thứ ba, lầu hai Yên Nhạc phường truyền tới một tràng thanh âm ồn ào tranh cãi, Tạ Khuynh ngồi ở đại đường, giống như mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một lang quân tuổi trẻ tuấn tú từ trên lầu đi xuống, thần sắc bất thường, phía sau là một phụ nhân bốn năm mươi tuổi đuổi theo gọi:
"Ngươi quay lại! Nghiêm lang ngươi quay lại đây!"
Phụ nhân kia hô hào mấy câu liền đuổi kịp lang quân tuấn tú, kéo ống tay áo hắn không buông:
"Ngươi không thể làm như vậy, Nghiêm lang! Ngươi đã nói ngươi muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta mới móc hết gia tài cho ngươi khảo công danh, bây giờ ngươi đậu tú tài liền muốn vứt bỏ ta, làm người không thể như vậy a Nghiêm lang."
Lang quân tuấn tú kia hất tay phụ nhân ra:
"Cút cút cút, sao không nhìn lại mình xem đã là cái tuổi nào, đủ làm mẹ ta rồi, là ngươi cam tâm tình nguyện cho ta tiền chứ ta đâu có ép ngươi, bây giờ lại muốn cản trở tiền đồ của ta, có tự thấy mình buồn nôn hay không? Buông tay!"
Nói xong lời cay nghiệt, lang quân tuấn tú kia liền quay đầu bước đi, để lại phụ nhân ghé vào lan can khóc lóc nghẹn ngào.
Phụ tình lang trên thế gian này có rất nhiều, nhưng sau khi phụ tình phụ nghĩa xong còn có thể quay ngược lại nhục mạ người thì là lần đầu tiên Tạ Khuynh thấy.
Bàn nàng ngồi vừa vặn ngay cửa chính của Yên Nhạc phường, lang quân tuấn tú kia muốn ra ngoài thì phải đi ngang Tạ Khuynh. Tạ Khuynh bốc hai hạt đậu phộng, lúc lang quân tuấn tú kia nhấc chân bước qua ngưỡng cửa thì đánh vào đầu gối hắn, làm hắn bước hụt, ngã đập mặt xuống đất, lúc bò dậy tóc tai tán loạn, máu mũi chảy ngang, chật vật không chịu nổi. Hắn gầm lên:
"Ai đánh ta!"
Vừa dứt lời, chiếc đũa trong tay Tạ Khuynh bắn ra, ghim ống tay áo hắn lên cửa, sau đó nàng đứng dậy đi hai bước, rồi vội vàng quay đầu lại lấy nửa vò Say Hoa Âm đang uống dở mang theo.
Lang quân tuấn tú kia đang đấu tranh với ống tay áo bị ghim trên cửa, Tạ Khuynh đi tới trước mặt hắn, hắn vẫn không biết sợ cố kêu gào:
"Ngươi là ai! Dám động thủ với tú tài lão gia, không sợ bị kiện sao?"
Văn nhân trên người có công danh rất được tôn trọng, có quyền không quỳ khi thấy Tri phủ địa phương, nếu dân chúng bình thường đánh người có công danh sẽ phiền phức hơn đánh người thường nhiều, hắn nói vậy cũng không sai.
Đáng tiếc Tạ Khuynh vốn không phải người tốt tính, hôm nay tốn số tiền lớn mua rượu, uống chưa tới đâu đã bị hắn phá ngang, tâm tình nàng giờ không vui.
Nghe hắn gào thét trước mặt mình, Tạ Khuynh đi tới đánh 'chát chát' hai cái vào mồm hắn. Khí lực Tạ Khuynh lớn, đánh hai cái xong lang quân kia cũng hết tuấn tú, phun ra một ngụm máu xen lẫn bốn cái răng.
Tạ Khuynh lườm hắn một cái, nhìn sang phụ nhân đáng thương đang tới gần. Nàng lấy từ trong túi tiền ra hai mươi lượng bạc đưa cho phụ nhân đáng thương kia, nói:
"Đại tỷ, về sau nhìn người cẩn thận một chút, có vài nam nhân sống không bằng con chó."
Nói xong, Tạ Khuynh liền nhấc chân đi khỏi Yên Nhạc phường, vừa đi vừa uống rượu, trong lòng thầm tính xem có nên hồi phủ Tướng quân tới phòng thu chi lấy chút bạc rồi đi mua vài vò rượu uống cho sảng khoái không, hoặc là để Cao Tấn...
Trong lòng đang tính toán nhỏ nhặt, liền nghe sau lưng có người gọi nàng:
"Tiểu