"Bệ hạ, trên người nương nương còn có vài chỗ chưa thoa thuốc." Khương ma ma quỳ gối bên giường nói.
Nhìn ra được nàng là thật tâm đau Tạ thị, đáng tiếc nàng nghe không được thanh âm trong lòng Tạ thị, không biết ý nghĩ thực sự của Tạ thị.
Cái nữ nhân trong ngoài không đồng nhất này!
Cao Tấn nếu đã tới, đương nhiên sẽ không đi nữa, đối Khương ma ma nói:
"Đem thuốc lưu lại, trẫm thay Quý phi thoa."
Khương ma ma thất thần còn chưa lên tiếng, Tạ Khuynh trong lòng liền rên vang:
[ cái gì? Ta cũng không cần cẩu hoàng đế giúp ta thoa thuốc! ]
"Bệ hạ một ngày trăm công ngàn việc đã đủ mệt mỏi, nào dám làm phiền Bệ hạ. Hãy để Khương ma ma thoa đi." Tạ Khuynh tội nghiệp giữ chặt tay áo Khương ma ma.
[ nói đùa, Khương ma ma dễ gạt, cẩu hoàng đế này thì chưa chắc. ]
Cao Tấn trong lòng cười lạnh, trực tiếp ngồi xuống mép giường:
"Còn không đi?"
Lời vừa nói ra, Khương ma ma cùng mấy cung tỳ phục vụ nơi nào còn dám lưu lại. Khương ma ma mặc kệ Tạ Khuynh đủ kiểu không muốn, dứt khoát rút tay áo:
"Vâng, nô tì cáo lui."
Khương ma ma dẫn bọn cung tỳ trong điện nối đuôi nhau đi ra ngoài, Tạ Khuynh muốn gọi cũng không được, rất nhanh liền nghe thấy thanh âm cửa điện đóng kín, bên trong tẩm điện lớn như vậy chỉ còn lại Tạ Khuynh cùng Cao Tấn mắt to trừng mắt nhỏ.
Cao Tấn quay người cầm lấy dược cao: "Bị thương chỗ nào rồi?"
Tạ Khuynh nhìn loạn khắp nơi, cố tình né tránh Cao Tấn, cúi đầu nói quanh co một câu:
"Không, không có bị thương."
Cao Tấn khuấy dược cao: "Trẫm ở bên ngoài nghe ngươi kêu rất thảm, giả sao?"
Tạ Khuynh ngượng ngùng cười một tiếng.
[ còn không phải là muốn gạt Khương ma ma sao. ]
[ Khương ma ma mềm lòng, kêu rên thêm vài tiếng nàng sẽ không mắng ta nữa. ]
Cao Tấn hừ lạnh, không nói lời nào giật cái tay đang nắm vạt áo của Tạ Khuynh ra, trông thấy cái yếm bị cuốn lên một nửa cùng mấy chấm đỏ lớn lớn bé bé trên cái bụng trắng nõn.
Sắc mặt Cao Tấn lại lần nữa âm trầm, nhìn chằm chằm vết thương không nhúc nhích.
Hắn không động, Tạ Khuynh cũng không dám động, đành phải ở trong lòng âm thầm chửi bậy:
[ nhìn đủ chưa? ]
[ muốn thoa liền thoa, không thoa cũng đừng nhìn. ]
[ có tí trên bụng thì tính là gì, đùi lão tử bị mài thành thế này còn không rên một tiếng. ]
Cao Tấn dời mắt khỏi bụng nàng, chuyển lên nhìn mặt, lãnh khốc vô tình nói:
"Cởϊ qυầи!"
Tạ Khuynh trợn mắt hốc mồm, bị Cao Tấn không cảnh báo trước mà bất thình lình nhảy ra yêu cầu làm sợ ngây người.
Nàng đương nhiên nghĩ không ra Cao Tấn là nghe được tiếng lòng nàng mới có yêu cầu này, sẽ cho rằng. . .
[ không phải chứ, ta ra nông nỗi này, ngươi còn có thể phát tình? ]
[ sao trước đó không làm? ]
[ mấy ngày trước vừa chạm tới ngươi thì người làm trời làm đất như liệt phụ trinh tiết, bây giờ muốn? ]
[ quần què! ]
Trong lòng mắng một trận, Tạ Khuynh mới mềm giọng cự tuyệt:
"Bệ hạ, thần thiếp hôm nay thân thể thế này, không tiện thị tẩm."
Cao Tấn cố nhẫn nại nhắc lại: "Trẫm kêu ngươi cởϊ qυầи ra."
[ cái lùm mía! ]
[ giờ khuyên cũng không thèm nghe phải không? ]
[ nữ nhân trong cung thì không có nhân quyền hả? ]
[ đầu bài Di Hồng viện còn làm một ngày nghỉ ba ngày đó. . . ]
Cao Tấn không thể nhịn được nữa, chưởng một phát lên đầu vai Tạ Khuynh, đẩy cả người nàng ngã về sau, rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo qυầи ɭóŧ Tạ Khuynh xuống, cường thế kéo hai đầu gối ra. Quả nhiên trông thấy trên đùi có một mảng đỏ lớn bị cọ xát mà tróc da, so với bụng nàng thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Bị thương nặng như vậy nếu không thoa thuốc, sang ngày mai nàng sẽ biết hậu quả.
Tạ Khuynh không ngờ tới hắn lại đột nhiên động thủ tụt quần nàng, vừa thẹn vừa xấu hổ, vô ý thức nhấc chân đá hắn, bị Cao Tấn chộp lấy mắt cá chân:
"Sức chịu đựng của ngươi cũng thật lớn."
Cao Tấn buông chân nàng ra, cầm lấy bình dược cao khuấy hai lần, nghe Tạ thị ở trong lòng hùng hùng hổ hổ, rồi nhìn nàng mặt đỏ tới mang tai, kẹp hai chân đi nhặt qυầи ɭóŧ bị Cao Tấn vứt qua mép giường.
Tay Tạ Khuynh vừa mới chạm đến quần, đang muốn cầm lấy, Cao Tấn lại đặt mông ngồi xuống.
[ quần của ta! ]
[ cẩu hoàng đế quá đáng ghét! ]
Cao Tấn mắt điếc tai ngơ, đối nàng ngoắc ngón tay: "Tới thoa thuốc."
[ thoa em gái ngươi! ]
[ dạng chân để ngươi bôi thuốc cũng quá xấu hổ đi! ]
[ cẩu hoàng đế có phải là cố ý hay không! ]
Tạ Khuynh trong lòng mắng hung ác, mặt ngoài lại còn có thể giả bộ kinh sợ:
"Sao dám làm phiền Bệ hạ, thần thiếp tự mình làm là được."
Nói xong, Tạ Khuynh liền đưa tay lấy dược cao, ai biết Cao Tấn xoay cổ tay, đổi qua cầm bằng tay kia, làm Tạ Khuynh chụp hụt.
Tạ Khuynh kẹp hai chân, dùng vạt yếm miễn cưỡng che kín, không cướp được dược cao làʍ ŧìиɦ cảnh của nàng càng lúng túng hơn.
[ tuyệt đối là cố ý! ]
[ con hàng này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý! ]
"Trên người ngươi chỗ nào trẫm chưa thấy?" Cao Tấn chịu không được nàng lằng nhà