"Thần thiếp thấy Bệ hạ gần đây vất vả, cố ý hầm chút canh mang tới."
Tạ Khuynh đem canh để ở một bên, muốn thử độc cho Cao Tấn, Cao Tấn đứng trước bồn hoa cũng không thèm quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng đáp trở về câu:
"Không cần, trẫm không đói bụng."
Động tác múc canh của Tạ Khuynh dừng một chút, trong lòng nhịn không được bộc lộ 'chân tình':
[ đưa canh chú trọng là cái quá trình, có biết không? ]
[ có phi tử nào đưa canh cho ngươi vì sợ ngươi ăn không đủ no hả? ]
[ làm người không thể quá trực nam! ]
Ngoài miệng lại nói: "Vậy chờ Bệ hạ khi đói bụng lại uống."
"Ừm." Cao Tấn cao lãnh ứng tiếng, sau đó... liền không có sau đó.
[ ê vị đại ca này, ngươi khó ở quá nha! ]
[ chỉ "Ừm" một cái, ta biết nói tiếp thế nào? ]
Tạ Khuynh u oán nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Tấn một lúc lâu, hắn đều không có quay người, Tạ Khuynh đành phải tìm đề tài khác mới có thể tiếp tục lưu lại, thấy Tô Biệt Hạc đang thu thập sa bàn, cũng gần xong, Tạ Khuynh đi qua hỏi:
"Tô thống lĩnh cần hỗ trợ không?"
Tô Biệt Hạc nhanh chóng liếc qua tấm lưng rõ ràng vừa khẽ động của Cao Tấn, đối Tạ Khuynh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Không dám làm phiền nương nương."
[ quào, Tô phi nhìn cẩu hoàng đế làm gì? ]
[ chẳng lẽ ta tới không phải lúc. ]
[ quấy rầy các ngươi ở trong thế giới hai người ân ái? ]
[ không thể nào, tươi sáng càn khôn hai ngươi làm sao ân ái? ]
"Không sao."
Tạ Khuynh nói xong đang muốn động thủ, liền nghe Cao Tấn ở một bên lớn tiếng trách mắng:
"Sa bàn trọng địa, người không có phận sự chớ gần."
Tạ Khuynh giật nảy mình, vừa mới vươn tay lập tức rụt trở về, Tô Biệt Hạc thấy nàng xấu hổ, nói đỡ một câu:
"Đa tạ nương nương, thần cũng sắp thu thập xong."
Tạ Khuynh mỉm cười đáp lại, xem như hiểu rõ ý tứ đuổi khách của Cao Tấn, xoay người phúc thân với hắn:
"Thần thiếp tới không phải lúc, thần thiếp cáo lui."
[ cẩu hoàng đế, ngươi dục cầu bất mãn sao? ]
[ ăn thuốc nổ hửm! ]
[ coi như ta quấy rầy lúc ngươi cùng Tô phi thân mật ngọt ngào, ngươi nhẹ nhàng nói với ta một câu không phải là được rồi sao! ]
[ đau trứng, biết sớm không tới. ]
[ uổng nồi nước canh! ]
Tạ Khuynh thở phì phì đi ra cửa, Cao Tấn xoa bóp mi tâm dáng vẻ như sắp sụp đổ.
Tạ Khuynh vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, Cao Tấn gọi nàng lại:
"Ngươi có việc gì không?"
Tạ Khuynh dừng bước, giấu đi mừng thầm, giả vờ vô tội: "Thần thiếp. . . Không có việc gì a."
[ có việc có việc chứ. ]
[ ngươi mau tranh thủ thời gian hỏi một câu nữa, cho ta cái bậc thang thì ta liền nói cho ngươi biết. ]
"Không có việc gì ngươi đi đi." Cao · chưa từng biết săn sóc là gì · Tấn vô tình khoát tay.
Tạ Khuynh thấy thế, vội vàng tiến lên cười bồi: "Kỳ thật vẫn là có một chút."
Cao Tấn đỉnh lông mày nhíu chặt, một bộ dáng tùy thời lại muốn đuổi Tạ Khuynh đi, Tạ Khuynh tranh thủ thời gian nói trước:
"Thần thiếp muốn con Hãn Huyết Mã bị thương kia. "
Cao Tấn nhíu mày: "Hãn Huyết Mã?"
Tạ Khuynh liên tục gật đầu, dáng vẻ mặt mày hớn hở làm Cao Tấn trong lòng nổi hỏa, trầm giọng hỏi:
"Ngươi muốn ngựa làm cái gì?"
[ cẩu hoàng đế không có chuyện gì chứ? ]
[ ta muốn ngựa trừ cưỡi nó, còn có thể làm gì? ]
Cao Tấn: . . .
"Thần thiếp thích nó." Tạ Khuynh nói: "Bệ hạ liền đem nó cho ta đi."
[ đến cùng có cho hay không? Có cho hay khôngg? Có cho hay khônggg? ]
[ nếu hắn dám không cho thì ta sẽ. . . Nũng nịu! ]
Cao Tấn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn xà nhà, động tác này Tạ Khuynh cảm thấy không hiểu nổi, cũng làm theo hướng mắt lên xà nhà, nhìn xem có nhận được chỉ thị gì của thần linh không.
_(:з” ∠)_
"Nếu Quý phi thích, vậy cho ngươi là được."
Cao Tấn duy trì tư thế ngửa đầu rồi nói.
Tạ Khuynh mừng rỡ, cảm tạ ngọt sớt:
"Đa tạ Bệ hạ! Vậy thần thiếp cáo lui, không quấy rầy người cùng Tô thống lĩnh. . . 'Thương nghị quốc sự'."
Tạ ơn xong, Tạ Khuynh bước đi như bay, thiếu chút hóa thành cánh én nhỏ vui vẻ chao nghiêng mà lượn khỏi Thư phòng.
Tô Biệt Hạc đặt sa bàn lại như cũ, cắm lá cờ đúng vị trí, rồi đi tới bên cạnh Cao Tấn, nói câu chân thành từ đáy lòng:
"Nương nương tính tình hoạt bát, tâm tư đơn thuần, không nghĩ tới Tạ tướng quân có thể sinh được một nữ nhi như vậy."
Cao Tấn liếc nhìn Tô Biệt Hạc:
"Ngươi cảm thấy nàng tâm tư đơn thuần?"
Tô Biệt Hạc sau khi trịnh trọng suy rồi gật đầu:
"Là rất đơn thuần."
"Hừ."
Nếu ngươi biết trong lòng nàng đem mối quan hệ giữa ta và ngươi nghĩ thành bẩn thỉu đến mức nào, ngươi sẽ không nói lời này.
Tô phi, ha!
Tô Biệt Hạc nhìn vẻ mặt cười lạnh của Cao Tấn, nghi hoặc không hiểu.
Hắn đã nói sai?
"Tuy nói nương nương hoạt