Sáng sớm tâm tình Cao Tấn vốn dĩ đang tốt, mặc kệ trong lòng Tạ thị suy nghĩ điên khùng, ở phương diện thoải mái, độ xứng đôi mà nói thì Tạ thị làm phi thường tốt.
Nhưng mà cái tâm tình đó chỉ giữ được đến khi vào triều. Trong triều nghe Ngự sử đài dâng sớ, tâm tình Cao Tấn liền không tốt.
Binh bộ Thượng thư Điền Hữu Vi là người do Tạ Viễn Thần tiến cử, người này trên chiến trường đánh trận còn được, nhưng phương diện làm quan lại có khiếm khuyết.
"Kinh kỳ đông - tây, hai đại doanh này giờ thành cái gì? Những Công hầu Bá tước kia đưa tôn tử mạ vàng của họ đi vào kiếm chút công lao, chỉ cần ở quân doanh chơi đùa mấy năm, trên người liền có quân công! Tương lai đem cái loại quân công này tới yêu cầu trẫm cho bọn họ thăng quan tiến tước!
Cao Tấn trong Thượng thư phòng quăng vỡ một bát trà còn thấy chưa đủ, một cước đá lăn bàn trà bên cạnh, trọn bộ trà cụ vỡ vụn, tiếng vang rất lớn.
Bọn cung nhân bị tiếng vang này dọa quỳ xuống đất không dậy nổi, ai cũng không dám tiến lên.
Cao Tấn giận dữ quá độ, bỗng nhiên choáng váng, ngã ngồi trên long ỷ, trước mắt hiện lên hình ảnh máu me, có ánh lửa ngút trời, có máu bắn tung tóe, có đầu lìa khỏi cổ, có tiếng kêu rên thảm thiết. Toàn thân Cao Tấn phảng phất như đi vào trong huyễn cảnh, tận mắt nhìn vô số sinh mệnh đáy mất trong biển lửa Luyện Ngục kia.
Cao Tấn đau đầu muốn nứt, hô hấp khó khăn, may mắn còn biết chính mình lâm vào trong ảo cảnh, ra sức đem đồ đạc trên long án hất xuống, phát ra tiếng vang.
Tô Biệt Hạc canh giữ ngoài điện nghe thấy cuống quít vào điện, liền thấy thần sắc thống khổ của Cao Tấn, gấp rút chạy tới:
"Bệ hạ sao vậy?"
Cao Tấn túm lấy Tô Biệt Hạc, kiệt lực trấn định thần trí, nói:
"Đi gọi Tạ thị tới."
Tô Biệt Hạc hỏi:
"Bệ hạ có muốn truyền thái y trước không?"
Cao Tấn khoát tay:
"Không cần. Đi gọi Tạ thị."
Tô Biệt Hạc chần chờ một lát, thấy sắc mặt Cao Tấn xác thực tốt hơn một chút mới lĩnh mệnh mà đi, vừa tới cửa cung liền gặp thái sư Thẩm Thiên Phong.
Tô Biệt Hạc chắp tay đối Thẩm thái sư thi lễ một cái, Thẩm thái sư hỏi hắn đi nơi nào, Tô Biệt Hạc trả lời:
"Bệ hạ sai ta đi mời Quý phi nương nương tới, thái sư cứ tự nhiên."
Nói xong, Tô Biệt Hạc hoả tốc tiến đến Ngưng Huy cung.
Thẩm thái sư đứng trước cổng Minh Trạch cung nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Biệt Hạc hồi lâu như có điều suy nghĩ rồi quay người vào điện.
**
Thẩm thái sư vừa tiến vào liền nhìn thấy Cao Tấn ôm trán tinh thần suu nhược, quan tâm hỏi:
"Bệ hạ phải chăng ôm bệnh, có cần truyền thái y không?"
Cao Tấn khoát tay, cố đè xuống dị trạng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giữ vững tinh thần, đối Thẩm thái sư chỉ chỉ phòng trà: "Đã không sao, tiên sinh mời."
"Tạ Bệ hạ." Thẩm thái sư tạ ơn, theo Cao Tấn cùng nhau đi tới phòng trà, ngồi đối diện nhau, trong phòng trà có ấm đất nhỏ, thêm vào chút than liền có thể trực tiếp nấu nước pha trà.
Thẩm thái sư là sư phụ kiêm quân sư của Cao Tấn, từ nhỏ đã vì Cao Tấn trù mưu hoạch sách, trừ Tô Biệt Hạc, Cao Tấn tín nhiệm nhất chính là người này.
"Tiên sinh hôm nay đặc biệt vào cung, là có cái gì muốn nói với trẫm sao?"
Thừa dịp đợi nước nấu sôi, Cao Tấn lấy lá trà ra, vừa chuẩn bị vừa hỏi.
Quân thần vào triều là có thể gặp mặt, có quân quốc đại sự, Thẩm thái sư sẽ ngay lúc đó nói thẳng, lúc này tới, nhất định là có sự tình không tiện nói tại triều.
Thẩm thái sư vuốt râu cười một tiếng:
"Đúng là có vấn đề. Bệ hạ có biết, mấy ngày trước đây Thái hậu tuyên thần yết kiến nói gì không?"
Cao Tấn cười lạnh một tiếng:
"Trẫm sao có thể đoán được tâm tư của bà ta, mời tiên sinh nói rõ."
"Thái hậu cùng thần nói chuyện sang năm tuyển tú. Nghe cách nói của bà, tựa hồ có ý muốn để tiểu thư Phan gia vào cung làm phi, chỉ là Bệ hạ mãi không hé miệng, Thái hậu muốn tìm con đường khác."
Thẩm thái sư đối Cao Tấn cũng là có cái gì thì nói cái đó, chưa từng giấu giếm.
Cao Tấn cũng không có gì bất ngờ, nước sôi lên thì pha trà, Thẩm thái sư thấy hắn không nói lời nào liền hiểu ý, cười nói:
"Tín quốc công phủ tuy nói đời này không có con cháu nào xuất sắc, nhưng loại thế gia trăm năm này thắng ở chỗ có nội tình, nhân mạch sau lưng mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ, nếu Bệ hạ cho Phan tiểu thư nhập cung, cũng là một trợ lực."
"Thứ Phan gia muốn cũng không phải chỉ một cái phi vị." Cao Tấn tự mình pha một ly trà đưa đến tay Thẩm thái sư,