Tô Biệt Hạc vào điện, hướng hai người hành lễ, Cao Tấn kêu hắn ngồi xuống cùng nhau dùng bữa.
Tạ Khuynh đang chia thức ăn cho Cao Tấn, thuận tay cũng lấy bát đũa cho Tô Biệt Hạc.
[ Tô phi giống như thích uống canh a. ]
[ lần trước trông thấy hắn đem một chén canh uống hết, đồ ăn thì lại còn không ít. ]
Đồ ăn mà Tạ thị chia cho Cao Tấn, tất cả đều dựa theo quy củ, tuyệt đối không quan tâm Cao Tấn thích hay không thích, Cao Tấn vốn cũng không cảm thấy gì, ăn cái gì đối với hắn cũng không khác biệt, nhưng Tạ thị lại nhớ rõ đồ ăn mà Tô Biệt Hạc yêu thích...
Cao Tấn ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Khuynh chủ động thay Tô Biệt Hạc múc canh, chợt cảm thấy đồ ăn trong mâm của mình thiếu một chút tư vị.
"Chuyện Binh bộ như thế nào?"
Tạ Khuynh đã bố trí xong các món ăn cho Cao Tấn, đang chuẩn bị ngồi xuống cùng ăn, bỗng dưng Cao Tấn lại chỉ chỉ tô canh, Tạ Khuynh đành phải đứng dậy múc cho hắn.
[ không phải nói ăn cơm trước sao. ]
[ người ta đến canh đều không uống được một ngụm! ]
[ nếu có chuyện muốn hỏi, cũng đừng kêu người ta ngồi xuống ăn cơm nha! ]
[ cố ý hả? ]
Tạ Khuynh một bên múc canh một bên oán thầm Cao Tấn, Cao Tấn nghe Tô Biệt Hạc hồi bẩm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, nhìn nàng múc canh với khuôn mặt tươi cười, Cao Tấn lại lần nữa cảm thán chúa sáng thế thần kỳ.
Tô Biệt Hạc đem sự tình hồi bẩm súc tích đơn giản, thấy Cao Tấn không có phản ứng, vẫn cúi đầu uống canh Tạ quý phi múc cho, chưa phát giác nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bệ hạ, cần thần lặp lại lần nữa sao?"
Cao Tấn lấy lại tinh thần: "Không cần, trẫm nghe thấy được." Đem chén canh để xuống còn nói: "Điền Hữu Vi lúc này tay chân cũng nhanh, người thân trong phủ những kẻ gây án kia không cản trở gì?
Người liên quan đến vụ án cô nương quân doanh đều là danh môn huân quý, Điền Hữu Vi muốn đụng tới bọn hắn, những người trong nhà sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy?
Tô Biệt Hạc do dự một chút, còn hướng Tạ Khuynh đang ăn cơm nhìn một cái, đối Cao Tấn trả lời:
"Trong danh sách tội phạm Điền đại nhân thẩm vấn, tựa hồ cũng không có những thế gia công tử kia, kẻ hắn thẩm vấn đều là nhóm tòng phạm."
Cao Tấn cảm thấy không đúng: "Có ý gì? Ngươi không phải nói Binh bộ đã định tội? Những người kia ngay cả thẩm vấn cũng không có làm sao định tội?
Tô Biệt Hạc trầm mặc, Cao Tấn hừ lạnh: "Bọn hắn muốn đem chuyện này đẩy lên đầu tòng phạm, những tên thủ phạm kia một kẻ đều không xử trí?"
"Hẳn là sẽ giáng cấp đổi đi nơi khác đi." Tô Biệt Hạc nói.
'Phanh' một tiếng, Cao Tấn tức giận vỗ bàn, dọa Tạ Khuynh đang chuyên tâm ăn uống giật mình kêu to một tiếng, quả quyết đem cái bát trước mặt bưng lên, sợ Cao Tấn đá bay cái bàn thì không còn cơm ăn.
"Hừ, trẫm lúc trước chỉ cảm thấy Điền Hữu Vi là kẻ tầm thường, không thích hợp làm quan, bây giờ xem ra, hắn không chỉ không thích hợp làm quan, cả làm người đều không xứng!"
Cao Tấn mắng xong, liền đem ánh mắt giận dữ trừng về phía Tạ Khuynh có ý đồ gắp thức ăn, Tạ Khuynh nhìn thấy một miếng thịt đang muốn vươn đũa gắp, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt nóng hừng hực.
Nàng ấp úng quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo còn lộ ra chút hận ý của Cao Tấn, Tạ Khuynh chỉ có thể yên lặng để đũa xuống, cúi đầu ăn thức ăn có trong chén mình.
"Tạ quý phi có biết cái tên Điền Hữu Vi này là người thế nào không?" Cao Tấn thần sắc bất thiện hỏi.
Tạ Khuynh đem cái tên này ngẫm đi ngẫm lại trong đầu, nói ra:
"Bệ hạ nói người từng là Võ uy quân doanh thứ mười ba Xích Phong giáo úy, ở chiến dịch biên quan lấy ba trăm kỵ binh gϊếŧ địch một ngàn, đại hoạch toàn thắng Điền Hữu Vi - Điền giáo úy sao?"
Tạ Khuynh thốt ra liên tiếp công tích làm Cao Tấn có chút mơ hồ, hồi tưởng một chút, phát hiện Tạ thị nói không chỗ nào sai.
"Ngươi vậy mà nhớ kỹ." Cao Tấn có ý riêng mà nói.
Tạ Khuynh thấy hắn như thế, vội vàng ngậm miệng:
[ cmn! Ta có phải là nói sai? ]
[ ta có phải là không nên nhận biết Điền Hữu Vi? ]
[ cẩu hoàng đế mắc bệnh đa nghi nặng như vậy, vạn nhất hoài nghi ta làm sao bây giờ a? ]
Cao Tấn nghe tiếng lòng nôn nóng của nàng, cảm thấy có chút phiền, nhịn không được đánh gãy:
"Chính là hắn! Hắn là người được phụ thân ngươi dẫn vào triều, trẫm một mực tin tưởng ánh mắt Tạ tướng quân, lại không nghĩ người này không quả quyết, mượn gió bẻ măng, lấn yếu sợ mạnh, e ngại cường quyền, thật sự làm trẫm thất vọng."
Tạ Khuynh nghe đến đó xem như minh bạch:
[ cẩu hoàng đế lấy việc công trả tư thù? ]
[ cho rằng ta nghe không hiểu ngươi đang mượn Điền Hữu Vi để 'chỉ cây dâu mà mắng cây hòe' sao? ]
[ người lão Tạ đề cử đều là tướng tài, nào hiểu mấy thứ cong cong quẹo quẹo trên quan trường? ]
[ người ta trên có già dưới có trẻ, vào kinh làm quan chẳng khác nào đem tính mạng cả nhà buộc trên dây lưng quần, có thể không cẩn thận chặt chẽ sao? ]
"Bệ hạ, thần thiếp không hiểu những thứ này, ngài nếu cảm thấy phụ thân ta dùng người không đúng, ngài đều có thể hạ chỉ mắng hắn, đánh hắn, bãi chức