An mỹ nhân đỏ vành mắt quay về cung điện của mình, nhìn chén canh trong tay cung tỳ, giận không chỗ phát tiết, quyết định chốc lát nữa trở về liền hất đổ, tránh nhìn thấy càng tức giận.
Ai biết vừa đi khỏi Minh Trạch cung không bao lâu, liền nghe phía sau có người gọi nàng:
"An mỹ nhân dừng bước."
An mỹ nhân nhìn lại, vậy mà là đại nội tổng quản Vạn công công, vừa định đem nước mắt lau đi, nghĩ nghĩ lại để tay xuống, cứ để một khuôn mặt lê hoa đái vũ như vậy cho Vạn công công nhìn.
"Ôi chao, may là đuổi kịp."
Vạn công công có chút béo, chạy một trận liền thở hồng hộc.
An mỹ nhân hỏi hắn: "Công công có chuyện gì?"
Vạn công công thở dốc xong, hất phất trần, chỉ vào chén canh trên tay cung tỳ đứng cạnh An mỹ nhân:
"Bệ hạ thay đổi chủ ý, muốn nếm thử tay nghề của mỹ nhân."
An mỹ nhân vui mừng quên cả khóc:
"Thật chứ? Vậy, vậy ta hiện tại liền đưa tới chỗ Bệ hạ."
Vạn công công vội vàng ngăn lại nàng: "An mỹ nhân chậm đã, canh giao cho lão nô liền tốt, Bệ hạ chỉ nói muốn nếm thử tay nghề An mỹ nhân, tuyệt không triệu an mỹ nhân yết kiến."
An mỹ nhân kinh hỉ qua đi chính là thất vọng, Vạn công công thấy nàng còn muốn nói gì đó, vội vàng kêu tiểu thái giám sau lưng tiếp nhận khay trong tay cung tỳ, đối An mỹ nhân chắp tay, mang theo chén canh liền rời đi.
An mỹ nhân nhìn bóng lưng của bọn hắn rời đi, tức giận đến dậm chân, chẳng qua nghĩ lại, khẳng định là Bệ hạ biết lúc nãy nói chuyện với nàng hơi quá mức, lại không muốn nói xin lỗi nàng, cho nên mới kêu Vạn công công đem canh nàng hầm cầm trở về.
Bất kể như thế nào, Bệ hạ nguyện ý uống canh nàng hầm cũng đã là khởi đầu tốt.
Quý phi nương nương nói đúng, nam nhân có lợi hại hơn nữa, lòng người cũng là máu thịt, chỉ cần nàng kiên trì không ngừng, một ngày nào đó Bệ hạ sẽ thấy nàng tốt.
Tự cổ vũ bản thân một phen, An mỹ nhân thay đổi vẻ u sầu lúc trước, thõa thuê mãn nguyện hồi cung.
**
Sau khi An mỹ nhân bị mắng khóc lóc bỏ đi, lại lần lượt tới hai cái hậu phi, hai người không hẹn mà cùng tặng canh.
Tạ Khuynh ở trong tiểu thư phòng nghe được mà sốt hết cả ruột:
[ những hậu phi này xảy ra chuyện gì, đưa tới đưa đi chỉ mỗi canh, kiếm cái gì mới mẻ chút được không? ]
[ chẳng qua cẩu hoàng đế thế mà lại nhận! ]
[ được thôi, tốt xấu gì cũng nhận, coi như không uống, cũng có thể cho các nàng một điểm cổ vũ. ]
[ đợi đến mai các nàng chắc chắn sẽ còn tặng nữa. ]
[ cẩu hoàng đế sẽ bận rộn. ]
Đang cười trộm, Tạ Khuynh đột nhiên cảm giác được ánh sáng phía trước tối sầm lại, nàng giật mình ngẩng đầu nhìn thấy cẩu hoàng đế đã đứng trước bàn sách của nàng tự lúc nào.
Tất cả tâm tư của Tạ Khuynh đều đặt trên người những hậu phi đưa canh nối liền không dứt kia, không có phát giác cẩu hoàng đế đi tới, thậm chí còn không kịp thu lại vẻ mặt hả hê cười trộm.
Bốn mắt nhìn nhau, hảo một phen xấu hổ.
Tạ Khuynh quả quyết hé miệng thu hồi dáng tươi cười, nâng người đứng lên đối Cao Tấn nói:
"Ha ha, Bệ hạ hảo bận bịu a."
Cao Tấn không chút biến sắc liếc qua kinh văn nàng chép, nàng vậy mà một trang cũng chưa chép xong, hơn nữa chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng ngồi nằm bò tứ tung, còn không nhìn ra là viết bằng bút lông, lúc này Cao Tấn mới chân chính biết được câu 'chữ ta không tốt' hôm qua của nàng có bao nhiêu thành thật.
"Viết thế nào?" Cao Tấn hỏi, dạo bước tới bên cạnh nàng, góc nhìn chính diện chữ nàng càng làm Cao Tấn phát điên.
Hắn thật, thật, thật cho tới bây giờ chưa thấy qua chữ xấu như vậy.
Cao Tấn cầm tờ giấy Tạ Khuynh chỉ viết được một nửa lên, hai tay ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn đem giấy xé toang.
Tạ Khuynh trong lòng cuồng hống một tiếng:
[ cẩu hoàng đế nếu ngươi dám xé giấy của ta, ta xốc tung hoàng cung của ngươi, ngươi có tin hay không? ]
Hai tay quả quyết nắm chặt tay Cao Tấn, mềm mềm cầu khẩn: "Bệ hạ đừng xé."
[ buông tay cho ta a! ]
[ chữ lão tử viết nửa năm gộp lại cũng chưa nhiều thế này đâu! ]
[ ta cắn ngươi đó. ]
Cao Tấn nghe được nội tâm Tạ Khuynh la hét, hít sâu một hơi xoa dịu con mắt mệt nhọc, đem giấy buông xuống, hỏi:
"Trẫm kêu ngươi dụng tâm viết, ngươi dụng tâm như vậy sao?"
[ cẩu hoàng đế đứng nói chuyện không đau eo. ]
[ viết chữ khó như vậy, ta không dụng tâm có thể viết ra nhiều như vậy sao? ]
Cao Tấn: . . .
"Thần thiếp dụng tâm. Nhưng chữ chính là như vậy, ngài xé ta lại viết vẫn là như vậy, Bệ hạ nếu cảm thấy chữ thần thiếp không dễ nhìn, vậy liền gọi người khác đến viết nha."
[ tranh thủ thời gian thay người! ]
[ lão tử viết ngần ấy chữ, so với đùa nghịch một bộ Lang Nha bổng còn mệt hơn. ]
Nhưng mà Cao Tấn để Tạ Khuynh lại một lần nữa kiến thức đến cái gì gọi là chẳng biết xấu hổ, chỉ nghe hắn nói:
"Cái này nhất định phải toàn tâm toàn ý viết mới linh. Phóng mắt nhìn toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có Quý phi duy nhất một người đối trẫm là toàn tâm toàn ý, trẫm không tin người khác, chỉ tin Quý phi."
Tạ Khuynh khóc không ra nước mắt:
[ cẩu hoàng đế ngươi nghiêm túc sao? ]
[ có thể hoài nghi ta một chút không? ]
[ phóng mắt nhìn toàn bộ hoàng cung, là ta lừa ngươi nhiều nhất mới đúng nha. ]
[ ta con mẹ nó liền người đều là giả, ngươi làm sao còn có thể tin tưởng lời ta nói? ]
"Trẫm tín nhiệm Quý phi. Vì lẽ đó cái này nhất định phải là ngươi chép. Nhưng cái chữ này nha. . ." Cao Tấn quay lại chủ đề.
Tạ Khuynh sợ hắn lại thêm cái yêu cầu quá phận, vội vàng vượt lên trước