Tạ Viễn Thần cũng là không nghĩ tới, chỉ thuận miệng hỏi một chút, vậy mà giống như là mở ra máy hát của hoàng đế, khuyết điểm của Tạ Khuynh tuôn ra từng sọt từng sọt.
Làm ông có chút lúng túng.
Bởi vì không có cách nào phản bác.
Nếu như tiến cung là Tạ Nhiễm thật, hoặc là Tạ Khuynh thật mà nói, Hoàng đế ở ngay trước mặt ghét bỏ con gái ông như thế, Tạ Viễn Thần làm lão trượng nhân, bất kể như thế nào cũng phải vì nữ nhi tranh cãi lại đôi lời.
Nhưng mấu chốt là, Hoàng đế nói hàng giả mạo a.
Tạ Nhiễm không phải Tạ Nhiễm, Tạ Khuynh không phải Tạ Khuynh, làm Tạ Viễn Thần muốn nói chút gì bảo vệ nữ nhi cũng không tìm ra điểm gì thích hợp.
Nghĩ nửa ngày, Tạ Viễn Thần chỉ có thể đem những khuyết điểm Cao Tấn nói nhận hết, còn thuận tiện trùng tu vài câu:
"Thời điểm Nhiễm nhi vừa ra đời chỉ lớn như một chú mèo con, da trên mặt rũ cụp xuống, nhăn nhíu, khóc lên như tiếng muỗi kêu. Tiểu gia hỏa như thế ôm trong tay nhẹ hơn lông vũ, ta và nương nàng đều rất đau lòng, so với những hài tử khác nuông chiều hơn một chút, không cẩn thận liền dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, việc đánh người này khẳng định là không đúng, thương thế thuần mã sư kia thế nào rồi, có nghiêm trọng không? Tốn bao nhiêu tiền thuốc men, tướng quân phủ chúng ta trả."
Tạ Khuynh âm thầm híp mắt nhìn Tạ Viễn Thần diễn, hai tay ông nâng lên ôm cũng ra hình ra dạng, tựa như trong ngực ông thật có đứa bé, trên mặt biểu lộ bi thương cũng rất đặc sắc.
[ vãi cả làng! ]
[ lão Tạ ngươi từng học hí kịch hả! ]
[ hài tử nhỏ như mèo con? Khóc như muỗi kêu? Có khuê nữ như ngươi nói sao? ]
[ còn nhỏ khuôn mặt nhăn nhíu, da rũ cụp xuống, ta liền hỏi ngươi hài tử nào vừa ra đời không phải như vậy? ]
[ tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sắc mặt lão bà ngươi một cái đi kìa, trong tay bà ta mà có chùy, đoán chừng cũng muốn vung lên gõ bể đầu ngươi! ]
Cao Tấn nghiêm túc nghe Tạ Viễn Thần nói chuyện, liếc qua Thái thị sau lưng Tạ Viễn Thần, quả nhiên bà miễn cưỡng vui cười, trong ánh mắt lộ ra sợi sát khí.
Nhưng mà, Tạ Viễn Thần còn không phát giác gì.
"Về phần chữ của nàng. . ." Tạ Viễn Thần vắt hết óc, đưa ra một câu trả lời nhìn như hoàn mỹ: "Giống ta."
"Ta là tên đại quê mùa, không có làm gương tốt cho hài tử, lỗi của ta." Tạ Viễn Thần đem hết sai lầm đổ lên người mình.
Cao Tấn thoạt nhìn như là cũng tiếp nhận giải thích của Tạ Viễn Thần, Tạ Khuynh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
[ cẩu hoàng đế xem ra là tin. ]
[ còn rất dễ lừa gạt. ]
Vốn đang định bỏ qua, Cao Tấn nghe vậy chợt nhướng lông mày một cái, tiếp tục truy vấn:
"Nhưng trẫm nghe nói Quý phi từng là tài nữ nổi danh trong kinh, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông."
Tạ Khuynh mê mang:
[ tên cẩu hoàng đế này còn chơi chiến thuật boomerang???
(Ảnh này là boomerang, có dạng chữ V, sau khi ném sẽ quay về vị trí ban đầu.
Ưattpadtaithetuongphung )
[ không phải ta đã giải thích rồi sao. ]
[ xong xong, giờ lão Tạ giải thích mà không khớp, thì game over. ]
Cũng may lão Tạ cùng Tạ Khuynh coi như có chút ăn ý, quả quyết đem Thái thị sau lưng bán:
"Cái này đều phải trách phu nhân. Phu nhân nàng ghen tị hài tử nhà người ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hài tử nhà mình lại không phải loại ham học, nàng thích sĩ diện. . . nên nàng động chút tâm tư."
Lão Tạ đều nói như vậy, Thái thị còn có thể làm gì, chỉ có thể cười khổ thừa nhận:
"Vâng, vâng. Đều do thần phụ thích sĩ diện."
Tạ Khuynh sợ Cao Tấn tiếp tục dây dưa, thế là dùng sức bóp bắp đùi mình một chút, mắt rưng rưng, cố ý hít mũi một cái, hấp dẫn sự chú ý của Cao Tấn.
Cao Tấn nhìn Tạ Khuynh nước mắt đổ rào rào, ngây ngẩn cả người:
"Ái phi tại sao khóc?"
"Bệ hạ hôm nay không nói, thần thiếp cũng không biết trong lòng Bệ hạ ghét bỏ thần thiếp như vậy."
Tạ Khuynh nói xong, vểnh tay hoa lan chỉ, lịch sự tao nhã dùng khăn chạm chạm khóe mắt, làm ra vẻ đem thân thể chuyển nửa vòng, kiều nhuyễn khí chất như linh lan trong gió kia làm người trìu mến.
Tạ Khuynh nhu nhu mỹ mỹ lại yếu ớt mẫn cảm, làm Tạ Viễn Thần cùng Thái thị nhìn đến ngây người.
Tạ Viễn Thần thì lông mày đều nhăn thành một đường thẳng sắp dính vào nhau, giống như nhìn thấy cái gì khiến hoàn thân ông khó chịu bứt rứt, ngón tay mất tự nhiên ở sau lưng chụp nắm cào cấu lòng bàn tay.
Thái thị cũng bị Tạ Khuynh tương phản với trước khi vào cung làm mơ hồ.
Bà chỉ biết Tạ Khuynh trong cung có thuỳ mị thánh thủ Khương ma ma điều giáo, lại không nghĩ rằng Khương ma ma có thể đem Tạ Khuynh như thế điều giáo thành Tạ Khuynh như này.
Không thể nghi ngờ, Tạ Khuynh dạng này là xinh đẹp, chỉ là ——
[ Khương ma ma nói góc độ này có thể phô bày trọn vẹn chiếc cằm hoàn mỹ của ta. ]
[ như vậy nhìn xinh đẹp nhất. ]
[ cmn, lão Tạ biểu cảm gì đấy hả, là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao? ]
Cao Tấn âm thầm hít sâu một hơi bình phục tâm tình, bất đắc dĩ đưa tay xoay thân thể Tạ Khuynh lại, vô cùng thâm tình thay nàng chỉnh lý hai bên tóc mai vốn không hề loạn, ôn nhu nói:
"Ngốc Quý phi, khuyết điểm của nàng trong mắt trẫm đều là ưu điểm."
Tạ Khuynh thẹn thùng cúi đầu xuống, lão Tạ đột nhiên nấc cụt, một tiếng tiếp một tiếng, ngăn không được.
Lão Tạ dùng tiếng nấc cụt thành công ngăn cản màn phát cơm chó giả kém chất lượng của Cao Tấn và Tạ Khuynh, Thái thị vội vàng gọi nha hoàn đổi trà nóng cho ông.
Liên tiếp nấc cụt mấy cái, uống trà nóng cũng ngăn không được, bản thân lão Tạ cũng cảm thấy lúng túng, bất đắc dĩ tìm lí do:
"Kia... hức... cái đó... đường... hức... trên đường hớp gió... hức... nên nấc... hức... cụt.... uống no... hức... Bệ hạ thứ lỗi...hức."
Chẳng biết tại sao, Cao Tấn lại có chút thông cảm Tạ Viễn Thần bị hù dọa đến nấc cụt, xem ra bị dọa không nhẹ, quan tâm nói:
"Tướng quân phải bảo trọng thân thể a."
Tạ Viễn Thần liên tục gật đầu, Cao Tấn đứng dậy dắt tay Tạ Khuynh, đối Thái thị hỏi:
"Tướng quân phu nhân, không biết sân nhỏ trẫm cùng Quý phi nghỉ ngơi có thể thu thập xong chưa?"
Thái thị sững sờ gật đầu:
"Tốt, tốt. Thần, thần phụ liền dẫn đường cho Bệ hạ cùng nương nương đi."
"Đa tạ phu nhân." Cao Tấn nói lời cảm tạ.
Nói xong, Cao Tấn liền nắm Tạ Khuynh rời đi, Tạ Khuynh đi ngang qua Tạ Viễn Thần, bỗng nhiên quay đầu hướng Tạ Viễn Thần cấp tốc làm mấy cái cử chỉ người bình thường xem không hiểu, sau đó mới nhu thuận đi theo Cao Tấn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
"Bởi vì thần phụ không biết bệ hạ giá lâm, vì lẽ đó cũng chỉ thu thập sân nhỏ lúc trước nương nương ở, xin Bệ hạ đừng cần ghét bỏ, đừng trách."
Thái thị tự mình dẫn Tạ Khuynh cùng Cao Tấn đi vào một tòa nhà sân vườn thủy tạ nhỏ, đối Cao Tấn giải thích nói.
"Sao có thể trách móc, vốn là trẫm không nỡ rời Quý phi, mới tự theo tới."
Cao Tấn đáp lại, lại thuận tiện cho Thái thị một chút chán ghét.
Sau khi Thái thị dẫn hai người tới, công việc hầu hạ trong nhà thủy tạ đều do cung tỳ của hai người tiếp nhận, người của Tạ gia đều rút lui ra ngoài.
Nơi này từng là chỗ ở của Tạ Nhiễm trước khi bỏ trốn, sau đó Tạ Khuynh đáp ứng vào cung giả trang nàng, Tạ gia kéo thánh chỉ của Cao Tấn nửa năm, kỳ thật chính là để Tạ Khuynh thích ứng nhân vật Tạ Nhiễm, mà thời gian nửa năm kia, Tạ Khuynh liền đóng vai thành Tạ