Rất nhanh, giáo úy hôm nay gọi Tạ Đạc đi ra ngoài bị tìm tới, hắn là tam nhi tử của Chu toàn bá - Ngọc Viên, cùng Tạ Đạc làm giáo úy tại tây đại doanh, hai người chơi chung từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất không tệ.
Sau khi bị gọi đến Trấn Quốc tướng quân phủ hắn mới nghe nói chuyện Tạ Đạc bị đánh, cảm thấy hết sức ngạc nhiên:
"Không có khả năng! Thời điểm Tạ Đạc từ Thiên Hương lâu đi ra còn rất tốt, bọn ta đem đám Vương Uy đánh cho một trận, Vương Uy nếu muốn trả thù cũng không có khả năng nhanh như vậy a."
Ngọc Viên được đưa tới thư phòng tra hỏi, ở đây chỉ có ba người Tạ Viễn Thần, Thái quận vương cùng Cao Tấn, những người khác còn lưu tại trong sảnh nhìn đại phu chữa thương cho Tạ Đạc.
Tạ Viễn Thần hỏi:
"Vương Uy là ai?"
Ngọc Viên từng nghe qua uy danh Tạ Viễn Thần, có chút sợ hắn, không dám trực tiếp trả lời.
Thái quận vương nói:
"Tiểu tôn tử của Vương Hâm."
"Thái úy?" Tạ Viễn Thần nghĩ nghĩ.
Ngọc Viên liên tục gật đầu: "Vâng, vâng."
"Các ngươi tại sao muốn đánh hắn?" Tạ Viễn Thần hỏi.
Ngọc Viên ấp úng nửa ngày cũng không nói ra cái nguyên cớ, Tạ Viễn Thần 'Phanh' một tiếng, bàn đập đến vang động trời, dọa cho Ngọc Viên không còn dám giấu diếm:
"Hồi, Hồi tướng quân. Vương, Vương Uy bọn chúng hồi trước ở trong quân doanh giαи ɖâʍ một nữ tử, nữ tử kia toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, liều chết chạy khỏi doanh trướng sau đó rút đao tự vẫn, bọn Vương Uy phát rồ đem người ném xuống vách núi."
"Về sau lão cha của nữ tử đó tìm được thi thể, từ trên lưng núi, cõng thi thể nữ nhi đi đi trên phố cáo trạng, bá tánh xúc động, ôm lấy hắn đi nha môn Kinh Triệu phủ, thay hắn gõ Đăng Văn Cổ."
"Về sau Kinh Triệu phủ cũng thẩm tra bản án, còn trình lên nha môn Binh bộ, nhưng nha môn Binh bộ bên kia lấy lí do chứng cứ không đủ, chỉ định tội danh tòng phạm không biết nội tình cho bọn Vương Uy, tùy tiện đánh mười gậy liền thả ra ngoài."
"Sau khi bọn Vương Uy được thả ra, vẫn luôn lùng sục lão cha nữ tử kia, muốn trả thù hắn, Tạ Đạc biết được, liền mang theo bọn ta giúp lão cha kia trốn đi, ai biết lão cha kia hôm nay ra ngoài, lại quỳ gối trên phố cáo trạng. Bị bọn Vương Uy mang đến Thiên Hương lâu giáo huấn."
"Ta biết hôm nay là thọ yến của tướng quân phu nhân, không nên quấy nhiễu, nhưng bọn ta không giải quyết được Vương Uy, chỉ có thể đến gọi Tạ Đạc ra mặt, không nghĩ tới lại khiến Tạ Đạc gặp đại nạn."
Ngọc Viên đem tiền căn hậu quả mình biết nói ra hết, mọi người mới minh bạch vì cái gì Tạ Đạc lại đột nhiên xuất phủ.
Cao Tấn ngồi tại chủ vị uống trà, thẳng đến khi nghe Ngọc Viên nói đến vụ án này mới đặt chén trà xuống.
Tạ Viễn Thần là lần đầu tiên nghe nói đại doanh trong kinh thành lại xảy ra một bản án phát rồ như thế, cưỡng bức rồi gϊếŧ chết nữ nhân trong quân doanh, nếu xảy ra tại Võ uy quân, chỉ sợ chết mười lần chưa đủ.
"Trước đừng quản vụ án gì, ngươi nói thời điểm Tạ Đạc ra khỏi Thiên Hương lâu còn rất tốt, các ngươi cùng nhau rời khỏi Thiên Hương lâu sao?"
Thái quận vương đối với cái gì bản án Binh bộ quân bộ không hứng thú, hắn chỉ muốn biết ngoại tôn của mình đến cùng là bị người nào đả thương.
Ngọc Viên lắc đầu: "Bọn ta không phải cùng rời đi, sau khi bọn ta cùng bọn Vương Uy lao vào đánh nhau, quan sai tới, bọn Vương Uy rút lui sớm, bọn ta cũng rời đi ngay sau đó, Tạ Đạc nói hắn lưu lại đoạn hậu."
Thái quận vương gật gật đầu: "Nói cách khác, Tạ Đạc là sau khi tách ra khỏi các ngươi mới bị tập kích, các ngươi để một mình hắn lưu lại đoạn hậu? Còn người nào nữa không?"
"Không có. . ." Ngọc Viên trước tiên lắc đầu, chợt nhớ tới cái gì, nói: "Còn có một nữ nhân ở cùng Tạ Đạc."
"Nữ nhân?" Thái quận vương đứng lên khỏi ghế, liên thanh chất vấn: "Cái gì nữ nhân? Các ngươi quen biết sao?"
Ngọc Viên nói:
"Chúng ta không biết, chẳng qua hình như Tạ Đạc biết. Nghe người bên Vương Uy nói câu: Kia là... nhân tình của Tạ Đạc. Chẳng qua Tạ Đạc không có thừa nhận."
Trong ánh mắt Thái quận vương lại thêm một tầng nghi hoặc, truy vấn: "Nhân tình a, sao lại là nhân tình. . . dáng dấp nàng ta ra sao?"
Ngọc Viên đang muốn trả lời, liền nghe Cao Tấn trầm giọng chất vấn Tạ Viễn Thần:
"Tạ tướng quân, bản án nữ tử bị gϊếŧ tại quân doanh là trẫm giao cho Điền Hữu Vi đi làm, Điền Hữu Vi là người do ngươi đề cử, chỉ là người này hữu dũng vô mưu, tâm chí không kiên, lúc trước còn có một cỗ trung dũng chi khí, bây giờ cũng học được đục nước béo cò, đem án xử thành dạng này, trẫm rất không hài lòng."
Thanh âm của Cao Tấn vang lên trong thư phòng, đừng nói Ngọc Viên bị dọa đến quỳ xuống đất không dậy nổi, ngay cả Tạ Viễn Thần cùng Thái quận vương đều vội vàng xoay người chắp tay nghe.
[ Thái lão đầu quả nhiên đang hoài nghi ta. ]
[ may mắn đi theo nhìn. ]
[ cẩu hoàng đế chuyển chủ đề thật hay, bằng không Thái lão đầu nói không chừng liền phát hiện ta. ]
Tiếng lòng trên nóc nhà rơi vào tai Cao Tấn.
Kỳ thật từ lúc bọn họ tiến vào thư phòng, trên nóc nhà liền có một người bò lên.
Tạ Viễn Thần nghe thấy được, Cao Tấn cũng nghe thấy.
Tạ Viễn Thần dựa vào khinh công và năng lực đánh giá, đoán được người trên nóc nhà là Tạ Khuynh, còn Cao Tấn một là nghe ra được tiếng bước chân Tạ Khuynh, còn hai, đương nhiên là nghe được tiếng lòng Tạ Khuynh, xác nhận là nàng.
Nữ nhân này cuối cùng vẫn là biết sợ.
"Bệ hạ, Điền Hữu Vi trên chiến trường thật sự có năng lực xuất sắc, vụ án này không thể cứ tính như vậy, kính xin Bệ hạ phái người khác điều tra, nếu Điền đại nhân quả thật đùn đẩy trách nhiệm, liền ấn luật pháp trừng trị, thần tuyệt sẽ không bao che hắn." Tạ Viễn Thần nói như vậy.
"Hi vọng tướng quân nói được thì làm được." Cao Tấn cố ý thấp giọng, nghe có chút ý tứ nổi giận.
Tạ Viễn Thần kinh ngạc nhìn Cao Tấn, không hiểu Hoàng đế vốn khoan dung nhượng bộ hắn vì sao đột nhiên tức giận, thẳng đến nghe thấy Thái quận vương bên cạnh đi tới hoà giải:
"Bệ hạ, tướng quân là người cương trực công chính, tuyệt sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật, lão phu thay hắn đảm bảo."
Tạ Viễn Thần là con rể Thái quận vương tự mình chọn, ngay từ đầu tất cả mọi người cho là hắn điên rồi. Nhưng chỉ có hắn thấy được tiềm lực trên người Tạ Viễn Thần, chẳng sợ cho không cũng muốn thúc đẩy hôn sự nữ nhi, mà sự thật chứng minh, ánh mắt của hắn rất không tệ, Tạ Viễn Thần tiềm lực còn hơn dự tính của hắn.
Bởi vậy, hắn đối với con rể Tạ Viễn Thần này thật hài lòng, thời điểm nên bảo vệ liền bảo vệ, tuyệt không mập mờ.
Cao Tấn cũng chính là nhìn ra đặc điểm này của Thái quận vương, mới cố ý nói nặng với Tạ Viễn Thần, kéo Thái quận vương ra khỏi vòng xoáy hoài nghi, chú ý đến Tạ Viễn Thần.
"Ừm, nếu lão quận vương mở miệng, vậy trẫm liền rửa mắt mà đợi."
Cao Tấn nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, lúc đi ngang Ngọc Viên đang quỳ trên đất, để lại một câu:
"Về chuyện Tạ Đạc bị tập kích cũng cần cẩn thận điều tra, tại kinh sư trọng địa, dưới mí mắt trẫm đả thương con trai Trấn Quốc tướng quân, nếu không bắt lấy, sợ lưu hậu hoạn."
Tạ Viễn Thần cùng Thái quận vương cuống quít xưng vâng, hai người cung tiễn Cao Tấn rời đi.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau khi ra khỏi thư phòng, Cao Tấn gọi Tô Biệt Hạc tới hỏi chuyện.
"Bệ hạ thần cơ diệu toán. Thái quận vương quả nhiên phái người đi nhà thủy tạ hỏi tỳ nữ, hỏi nương nương vào giờ cơm trưa có ở trong nhà thủy tạ hay không." Tô Biệt Hạc nói.
Hai tay Cao Tấn dưới lớp áo lồng vào nhau, thuận miệng ừ một tiếng, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thần