Cao Tấn ôm Tạ Khuynh bước trên đường lát gạch lưu ly xa hoa lộng lẫy, sắc mặt lạnh lùng, cạnh hàm banh ra.
[ cẩu tử tức giận ]
[ tức giận còn ôm ta về? ]
[ 'miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực'! ]
[ không phải là đau lòng thật rồi chứ? ]
[ vậy quá tốt rồi! ]
Tạ Khuynh nghĩ tới đây, gương mặt cọ lên vị trí trái tim Cao Tấn, cố ý dùng cánh tay bị thương vòng lên vai hắn, mè nheo:
"Bệ hạ, thiếp đau~~~"
Cao Tấn rũ mắt nhìn thoáng qua cánh tay Tạ Khuynh đặt trên vai hắn, vết máu đã bắt đầu khô lại, cũng đồng nghĩa là không chảy máu nữa.
Tạ Khuynh đợi một hồi, không thấy an ủi như trong dự liệu, ngay cả đáp lại cũng không, cho là mình nói nhỏ quá Cao Tấn không nghe thấy, thế là lại uốn éo người:
"Bệ hạ~~"
Cao Tấn hít sâu một hơi, lạnh lùng trả lời:
"Ngươi nói thêm một chữ nữa, trẫm sẽ trực tiếp ném ngươi xuống hồ."
Tạ Khuynh bị câu nói không có chút lực uy hiếp này chọc cười.
[ cẩu tử ngay cả uy hiếp người cũng không biết làm ]
[ ta tiện tay làm xước mấy miếng da, hắn đã lo lắng ôm ta về ]
[ sao có thể ôm ta ném xuống hồ? ]
[ coi ta là con nít ba tuổi hả? ]
[ không tin! ]
Tạ Khuynh lại tìm đường chết cọ cọ lên ngực Cao Tấn, nói:
"Bệ hạ nỡ sao?"
Cao Tấn không trả lời, mà dứt khoát ôm Tạ Khuynh chuyển hướng, dọa cho đám cung nhân sau lưng sôi nổi dạt ra hai bên.
Tạ Khuynh đang cười ngẩn ra, không biết cẩu tử liệu có phải đang đùa, đến khi nàng thực sự trông thấy một mảnh hồ nước xanh.
[ cmn, cẩu tử làm thật? ]
[ sao ngươi có thể giây trước lo lắng, giây sau trở mặt? ]
[ thay đổi thất thường cũng không thể đến mức đó ]
"Được được, thần thiếp không nói nữa! Bệ hạ tha cho thần thiếp đi."
Tạ Khuynh từ trước đến nay là người thức thời, ngoài miệng nhận sai cũng chả mất miếng thịt nào.
Nhưng mà, cũng không biết là nàng nhận sai chậm, hay là Cao Tấn đã quyết tâm, tóm lại, Tạ Khuynh nhận sai cũng không thể ngăn cản Cao Tấn ôm nàng đi gần hơn về phía hồ nước.
Cao Tấn ôm Tạ Khuynh nhẹ nhàng giẫm lên một khối đá bên hồ, không cho Tạ Khuynh cơ hội điều chỉnh, hai cánh tay tạo thành tư thế sắp vứt ra phía trước.
Tạ Khuynh ở trong khuỷu tay hắn, cảm giác sắp mất đi trọng lực rõ nhất, không nói hai lời liền vòng tay qua cổ Cao Tấn kêu thảm, ôm chặt không buông, vừa kêu vừa nói:
"Aaaaaa, đừng ném mà, thần thiếp biết sai rồi, sau này không nói lung tung nữa."
Đám cung nhân chạy tới cũng giật mình, lúc nãy bọn họ nghe Bệ hạ và nương nương nói chuyện, coi là hai người đang đùa giỡn, bây giờ thấy Bệ hạ quả thật sắp ném nương nương đi, vội vàng lao lên khuyên can:
"Bệ hạ, cái hồ nước này rất sâu, không thể rơi xuống."
"Đúng vậy a, Bệ hạ, ban đêm nước lạnh, nương nương thân thể thiên kim, chịu không nổi phong hàn a."
Tạ Khuynh dùng cả tay cả chân ôm lấy Cao Tấn, liên tục gật đầu:
"Đúng đúng đúng, không thể bị phong hàn, sẽ lây cho Bệ hạ."
[ haz, phiền chết! Cẩu tử lại nổi điên ]
[ đùa giỡn ve vãn chút là được rồi, sao còn làm thật nữa a ]
[ nếu không phải ta sức lớn ôm chặt lấy, đổi thành người khác giờ đã ngụp lặn trong hồ rồi ]
[ ta cũng không sợ nước, nhưng mà quần áo ướt khó chịu lắm ]
[ hi vọng cẩu tử có thể dừng cương trước bờ vực, đừng có khinh người quá đáng ]
[ nếu không, ta nhất định sẽ nổi bão! ]
Nếu không nghe thấy những lời trong lòng này của Tạ Khuynh, Cao Tấn sẽ chỉ ồn ào với nàng một chút liền thu tay lại, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại nghe được.
Cao Tấn một tay đem Tạ Khuynh khiêng lên bờ vai, kéo hai cánh tay nàng ra khỏi cổ, trong suốt quá trình đó, Tạ Khuynh đương nhiên là kiệt lực phản kháng, nhưng nàng hiện tại là Tạ Nhiễm, không dám dùng toàn lực, chỉ trong chốc lát, cánh tay cũng bị Cao Tấn giật ra.
Tạ Khuynh cảm giác mình bị Cao Tấn gánh trên vai, cả người cứng đờ.
Loại thời tiết này mà rơi xuống nước, cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.
[ cẩu tử a cẩu tử, nếu ngươi vô tình, thì đừng trách ta vô nghĩa. ]
[ ta rõ ràng đã cho ngươi cơ hội ]
Cao Tấn cảm giác được tay Tạ Khuynh bắt lấy đai lưng mình, âm thầm bật cười, Tạ Khuynh thật sự cho rằng nàng bắt được đai lưng hắn là có thể đẩy hắn xuống nước sao.
Xuất ra một chiêu Thiên cân trụy, dù lực eo Tạ Khuynh có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không thể rung chuyển Cao Tấn.
Tạ Khuynh cảm giác được Cao Tấn dùng lực xuống, ra sức móc một cái, đem một viên ngọc thạch được khảm nhô lên trên đai lưng hắn móc ra, búng một cái, ngọc thạch đánh trúng gân mắt cá chân Cao Tấn, nháy mắt phá chiêu Thiên cân trụy.
Hai chân Tạ Khuynh nhìn như sợ hãi đạp loạn giữa không trung, trên thực tế là nàng đang mượn lực eo, trong nháy mắt Cao Tấn mất đi Thiên cân trụy, eo Tạ Khuynh dùng lực, tay nắm lấy đai lưng Cao Tấn, lợi dụng quán tính quẳng hắn về phía hồ nước.
Tạ Khuynh đã đoán chắc phương hướng, chỉ cần Cao Tấn ngã ra ngoài, nàng giẫm một chân lên hắn là có thể đứng vững trên tảng đá, thưởng thức cẩu tử chật vật rơi xuống nước.
Hết thảy sau đó phát sinh đặc biệt nhanh.
Vài bước đầu xác thực đúng như tính toán của Tạ Khuynh, nhưng chờ tới khi nàng muốn dẫm chân lên Cao Tấn lại phát sinh biến số.
Dựa theo tính toán của nàng, sẽ đạp chân lên sườn eo Cao Tấn, vừa lúc hắn bị nàng ném ra, thân thể còn chưa vững lại, Tạ Khuynh giẫm mới có thể thành công. Nhưng tới đoạn này, Tạ Khuynh lại phát hiện không đúng.
Bởi vì Cao Tấn mặc dù bị nàng ném thật, nhưng tốc độ hắn lật người giữ vững lại vượt xa tính toán của Tạ Khuynh, mà sau khi hắn lật lại, cũng không thèm tìm cách tự cứu, mà đưa bộ ngựa của mình cho lòng bàn chân Tạ Khuynh, bộ dáng hào phóng 'ngươi cứ đạp lên ngực ta đi'.
Trực giác nói với Tạ Khuynh có trá, nhưng tốc độ quá nhanh, nàng căn bản không kịp thu chân, mắt thấy chân mình sắp đạp lên ngực Cao Tấn, mắt cá chân nàng liền bị hai cánh tay hắn nắm chặt.
Sau đó, Cao Tấn không cần phải làm gì nữa, lợi dụng lực ném lúc nãy của Tạ Khuynh, nắm chân nàng cùng nhau xuống hồ.
Đêm xuân nước hồ lạnh thấu xương.
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi Tạ Khuynh rơi xuống nước.
[ cẩu tử có thù tất báo! ]
[ sớm biết thế này, ta chả thèm lao lực, trực tiếp lôi ngươi xuống nước còn nhẹ nhàng không ít ]
Sau khi cả hai rơi vào trong nước, Cao Tấn liền buông lỏng mắt cá chân Tạ Khuynh.
Lúc nãy mấy cung tỳ kia không có nói bừa, hồ nước này xác thực rất sâu, ít nhất cũng phải