Sự tình Thế tử Huỳnh Dương Hầu cùng Thế tử Quảng Bình Hầu bị chặt đầu, ở kinh thành nhấc lên một trận sóng to gió lớn, đợi mọi người nghe nói nguyên nhân bọn hắn bị gϊếŧ, thế mà lại vì một nữ tử bình thường càng thấy bất khả tư nghị.
Con em thế gia hoàn khố bá đạo, thường xuyên nghe nói có nữ nhi mỹ mạo nhà ai bị ai đó coi trọng, hoặc là đi làm ngoại thất, hoặc là trực tiếp khiêng về làm thiếp, đều là chuyện thường. Tiểu lão bách tính phổ thông còn có thể làm thế nào đây, nếu sự tình phát sinh trên người mình, chỉ có thể gắng gượng nhận lấy.
Nhưng vì một nữ tử nhỏ nhoi chém đầu hai vị Thế tử hầu phủ lại chưa nghe thấy bao giờ.
Mọi người bắt đầu nghe ngóng xem làm ra chuyện thần kỳ đại khoái nhân tâm bực này là vị cao nhân nào.
Trên đời này bất kể chuyện gì, luôn có người truyền ra tình báo trực tiếp, rất nhanh mọi người liền biết vị cao nhân kia chính là Tam công tử Tạ Đạc của phủ Trấn Quốc Tướng quân.
Trong lúc nhất thời, đủ cách nói xôn xao, có người bảo khó trách, dù sao gia phong Tạ gia còn đó, Tạ tướng quân ở biên quan bảo vệ quốc gia, là đại anh hùng nhất đẳng, con của ngài cũng chính trực nghĩa khí, không sợ cường quyền.
Tóm lại, trong vòng một đêm, Tạ Đạc có tính danh, ở trong lòng lão bách tính gom một đợt hảo cảm.
Mà hai Hầu phủ bị mất Thế tử, lúc đầu còn dây dưa không ngớt với Tạ gia, thậm chí còn hùng hồn tuyên bố muốn Tạ gia Tam công tử đền mạng cho Thế tử hai nhà.
Về sau không biết xảy ra chuyện gì, Binh bộ Thượng thư cùng Kinh Triệu phủ doãn cũng dính líu vào, Binh bộ Thượng thư thay đổi tư thái ba phải trước kia, lúc này cường ngạnh cực điểm, ủng hộ Tạ Đạc. Mà Kinh Triệu Phủ Doãn La Kiệt lại ở rể cho Tín quốc công phủ, hai hầu phủ muốn động đến hắn, cũng phải xem Tín Quốc Công phủ có cho phép hay chưa.
Cùng lúc đó, những hành vi ác liệt lúc hai vị Thế tử kia còn sống làm ra cũng bị người truyền khắp đầu đường cuối ngõ, dân chúng khắp nơi biết được, càng thêm đại khoái nhân tâm.
Cứ như vậy dây dưa chừng hơn một tháng, Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu rốt cục tiếp nhận sự thật hai Thế tử đã bị gϊếŧ, không tiếp thu cũng không được, bởi vì tất cả mọi người đều nhận định hai kẻ kia bị trừng phạt đúng tội.
Thế tử hai nhà làm ra những chuyện người thần cộng phẫn, Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ đương nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc, chức vị ở Công bộ của Huỳnh Dương hầu trực tiếp bị bãi miễn. Quảng Bình hầu nguyên là Thống lĩnh kinh giao Tây đại doanh, vì trong phạm vi quản hạt xảy ra một án lớn, mà thủ phạm lại là con hắn. Dù nhi tử đã bị xử trí, nhưng thực hiển nhiên, hắn đã không đủ tư cách tiếp tục Thống lĩnh Tây đại doanh.
Bệ hạ nể tình Quảng Bình hầu phủ nhiều thế hệ trung thành, không truy cứu trách nhiệm của hắn, chỉ là đem hắn điều sang Hộ bộ.
Thật khéo léo làm sao, Hộ bộ là Thái lão quận vương quản. Lúc trước Quảng Bình hầu đòi đánh đòi gϊếŧ ngoại tôn của lão rành rành ra đó. Lão nhân gia tuy không phải người công báo tư thù, nhưng lại là người bao che khuyết điểm thích mang thù.
Vì thế, Quảng Bình hầu được lão phân công đến Hộ bộ Trướng Quản tư, chuyên thẩm tra đối chiếu những sổ sách nợ cũ. Quảng Bình hầu xưa nay mang binh đã quen, không thể thích ứng được với chức vụ quan văn. Sau khi giáng chức bị người khắp nơi nhằm vào, hắn chịu không nổi ủy khuất này, ở Trướng Quản tư đợi không đến một tháng liền không làm nữa. Cuối cùng còn bị Thái lão quận vương dâng sổ con cáo hắn tự rời vị trí, tùy hứng làm bậy không có trách nhiệm, đem Trướng Quản tư làm cho rối tinh rối mù. Quảng Bình hầu kém chút bị làm cho tức chết.
Sau khi Quảng Bình hầu rời khỏi Tây đại doanh, Phó Thống lĩnh ban đầu thăng lên làm Thống lĩnh, Giám quân Tạ Đạc thăng lên Phó Thống lĩnh. Tốc độ tấn thăng này phải nói là xưa nay nhanh nhất trong quân. Nhưng lúc này Tạ Đạc đã có công trạng, người ngoài muốn cản trở cũng không dám làm đại sự. Vì lẽ đó mặc dù hắn thăng chức như bay, tướng sĩ trong doanh lại không có quá nhiều thanh âm phản đối.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nắng tháng sáu làm người ta buồn bực đến mức nóng nảy.
Tạ Khuynh ghét nhất là mùa hè, đặc biệt là mùa hè ở kinh thành.
Thời điểm còn ở biên quan, nếu mùa hè nắng quá hung ác, nàng cứ tìm một khe núi vừa bơi vừa hóng chút gió mát là được. Nhưng mùa hè ở kinh thành, đừng nói là tìm không ra khe núi mát lạnh, dù có tìm ra nàng cũng không có cơ hội xuống bơi.
Không muốn tiếp tục buồn bực trong cung, Tạ Khuynh kêu người dựng cái giá đỡ bên hồ nước, treo rèm lên, đặt bộ ghế nằm. Trên bàn đặt một ly ô mai tươi mát và một đĩa nho ướp lạnh, nàng cầm một cần câu ngồi bên hồ câu cá,
Mùa hè đến cá cũng sợ nóng, ở dưới đáy nước chịu không nổi, mơ mơ hồ hồ bị Tạ Khuynh câu lên mấy con.
Tạ Khuynh gỡ cá khỏi lưỡi câu, bỏ vào chậu nước bên cạnh, các loại cá chép đủ sắc màu trong đó đều là chiến quả hôm nay của nàng.
Nếu không phải loại cá chép này không thể ăn, Tạ Khuynh đã xách nó đi Ngự Thiện phòng sau đó mời trên dưới các cung uống canh cá rồi.
Thời điểm Cao Tấn tới đã nhìn thấy Tạ Khuynh thoải mái nhàn nhã ngồi câu cá bên hồ. Cung nhân chung quanh sôi nổi hành lễ, Tạ Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua, buông xuống cần câu trong tay, tiến lên đón:
"Sao hôm nay Bệ hạ lại rảnh rỗi mà tới đây?"
Cao Tấn bước vào bóng mát từ cái giá Tạ Khuynh dựng, vừa vặn có một trận gió thổi tới, xua đi chút hơi nóng:
"Chính sự xử lý xong rồi, tới nhìn nàng một chút. Làm sao, Quý phi không muốn nhìn thấy trẫm hửm?"
Khuôn mặt Tạ Khuynh cười tươi như hoa:
"Bệ hạ oan uổng thần thiếp rồi, thần thiếp sao lại không muốn nhìn thấy bệ hạ? Thần thiếp nhớ Bệ hạ muốn chết luôn nè."
[ cái rắm! ]
[ cẩu tử ngươi mỗi ngày buổi tối đều tới ngủ ta! ]
[ mới tách ra buổi sáng, thanh nhàn chưa được nửa ngày, giữa trưa ngươi lại tới.]
[ không chê nị oai sao? ]
Cao Tấn giữ vững nụ cười mỉm, không nhìn Tạ Khuynh nữa, tự nói với lòng tính tình nàng vốn dĩ thế này, bình tĩnh một chút, có gì to tác đâu!
Tạ Khuynh thấy Cao Tấn quay đầu đi, hồi tưởng lại xem lúc nãy mình có nói sai gì không, nghĩ nửa ngày, phát hiện cũng không có, phỏng chừng tự cẩu tử tâm tình không tốt, chả liên quan gì nàng.
"Bệ hạ, uống chén ô mai ướp lạnh giải nhiệt đi, Khương ma ma tự mình nấu, hương vị khá tốt."
Cao Tấn xưa nay không uống mấy thứ này. Chẳng qua là thấy nàng đề cử mới miễn cưỡng gật đầu.
Tạ Khuynh tuân lệnh sau đó phân phó Đông Hải:
"Đi lấy thêm một bình ô mai ướp lạnh tới cho Bệ hạ."
Đông Hải lĩnh mệnh lui xuống, rất nhanh ô mai ướp lạnh liền được đưa tới.
Tạ Khuynh múc một bát đưa tới trước mặt Cao Tấn, hắn nhận lấy nhưng chưa uống ngay, Tạ Khuynh bên kia cũng tự múc cho mình một bát, liền nghe Đông Hải nhỏ giọng nhắc nhở:
"Nương nương, ngài hôm nay đã uống ba bình, không thể uống nữa."
Tạ Khuynh thủ thế 'im lặng' với Đông Hải, để nàng ấy đừng nói chuyện. Đông Hải mặc dù ngậm miệng ngay lập tức, nhưng Cao Tấn đã sớm nghe được, nhìn cái bình đựng ít nhất bốn năm bát, hỏi:
"Ba bình? Đều là ướp lạnh?"
Tạ Khuynh có ý đồ lừa dối cho qua: "Không, không phải."
Đông Hải lại nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: "Sao lại không phải."
Cao Tấn sắc mặt lạnh lẽo vô tình, đứng dậy cướp đi chén ô mai trong tay Tạ Khuynh:
"Nếu cảm thấy trong người quá nóng nực khó chịu thì để Thái y viết một phương thuốc thanh tâm. Uống mấy thứ này có ích lợi gì? Nữ tử uống nhiều đồ lạnh sẽ tổn thương thân thể. Lần sau không cho phép Quý phi uống những thứ này. Có nghe thấy không?"
Cao Tấn giáo huấn Tạ Khuynh xong, lại phân phó Đông Hải và mấy cung tỳ khác.
Tạ Khuynh giận mà không dám nói gì, trong lòng mắng thầm:
[ phi! ]
[ nói đến đường hoàng, giống như kẻ thường xuyên đưa canh tránh thai cho ta không phải ngươi vậy đó ]
[ đồ lạnh tổn thương thân thể sao bằng canh tránh thai a? ]
Đến cả canh ô mai trên tay Cao Tấn cũng không có tâm tình uống, khoát tay gọi người mang đi.
"Vài ngày nữa, Võ Uy quân áp giải mấy thủ lĩnh An Cách bộ lạc Bắc Liêu hồi kinh, đến lúc đó trẫm sẽ thiết yến trong cung, Quý phi có mặt hay không?"
Cao Tấn không để ý tới tiếng lòng Tạ Khuynh, hỏi.
Tạ Khuynh hai mắt tỏa sáng:
[ vừa vặn dạo này nhàm chán. ]
[ dự yến hội dù sao cũng tốt hơn ở lại trong cung mắt lớn trừng mắt nhỏ đi. ]
"Bệ hạ cảm thấy thế nào?" Tạ Khuynh nói: "Thần thiếp. . . Nghe Bệ hạ."
Cao Tấn hừ lạnh: "Trẫm cảm thấy Quý phi có dự hay không cũng không đáng kể."
Tạ Khuynh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt:
[ ngốc cẩu! ]
[ không quan trọng ngươi nói với ta làm gì? ]
"A, vậy thì không dự thôi. Ta cũng cảm thấy không quan trọng."
Tạ Khuynh tức giận nói xong những này liền muốn quay người rời đi, bị Cao Tấn giữ chặt:
"Ngươi nghĩ kỹ chưa. Trên yến hội có rất rất nhiều ăn ngon, còn có rượu, rượu trong quốc yến đều là cống rượu, còn có. . . ưʍ."
Tạ Khuynh đưa tay che miệng Cao Tấn: "Bệ hạ đừng nói nữa, thần thiếp muốn đi."
Cao Tấn kéo tay nàng xuống, nắm lấy: "Muốn đi?"
Tạ Khuynh có cảm giác như bị trêu đùa, nhưng vì rượu ngon thức ăn ngon của yến hội, đùa thì đùa. Nàng gật đầu như giã tỏi, sợ đáp ứng chậm Cao Tấn lại đổi ý.
Cao Tấn nhìn chằm chằm Tạ Khuynh một hồi, lại nói:
"Ngươi biết đêm đó có những ai dự tiệc không?"
Tạ Khuynh không hiểu: "Bệ hạ lúc nãy không phải nói là người của Võ Uy quân sao?"
Cao Tấn gật đầu: "Ừm, trẫm nói thế. Nhưng ngươi có biết, người của Võ Uy quân cụ thể là ai sao?"
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ:
[ lần trước lão Tạ nói, áp giải tù binh An Cách bộ lạc hồi kinh chính là Tô Lâm Kỳ. ]
[ cẩu tử vì sao đặc biệt hỏi ta như vậy? ]
[ lại muốn thăm dò sao? ]
Cao Tấn bất đắc dĩ cắt ngang suy đoán của Tạ Khuynh, công bố đáp án:
"Tạ tướng quân từng đề cử với trẫm một người, nói là quân sư Võ Uy quân, gọi là Tô Lâm Kỳ. Quý phi có nghe nói qua người này?"
Tạ Khuynh chột dạ chớp chớp mắt, ra vẻ trấn định trả lời:
"Ây. . . Thần thiếp sinh tại kinh thành, đối với người và việc trong Võ Uy quân không biết rõ lắm, Bệ hạ hỏi nhầm người rồi."
[ mẹ nó! Thật sự là Tô Lâm Kỳ. ]
[ đối diện với người yêu cũ, có xấu hổ quá không? ]
[ thôi hay là ta đừng tham dự cái yến hội đồ bỏ kia. ]
[ quay đầu để cẩu tử nhìn ra vấn đề gì thì mất nhiều hơn được a. ]
Cao Tấn bình chân như vại nhìn Tạ Khuynh, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của nàng, thật lâu mới gật đầu nói:
"A, trẫm còn tưởng rằng Quý phi biết rất tường tận mấy sự tình trong Võ Uy quân."
Tạ Khuynh chột dạ cười một tiếng:
"Không có không có. Phụ thân ít khi nói với thần thiếp sự tình trong quân." Do dự một chút, Tạ Khuynh nói: "Bệ hạ, thần thiếp nghĩ nghĩ, thấy yến hội kia là Đế Hậu cùng bàn, thần thiếp chỉ là Quý phi, danh không chính ngôn không thuận, hay là thôi đi."
Cao Tấn sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi không muốn dự?"
Tạ Khuynh đang muốn gật đầu, lại thoáng nhìn Cao Tấn sắc mặt, trong lòng chần chờ:
[ sao cẩu tử lại đổi sắc mặt? ]
[ ta không tham dự thì có vấn đề gì sao? ]
[ mặc dù ta cũng rất muốn ăn quốc yến, nhưng nhìn thấy Tô Lâm Kỳ khẳng định sẽ rất xấu hổ đó. ]
[ dù sao trước khi vào kinh mới vừa chia tay xong... ]
Cao Tấn để hai bàn tay sau lưng, khuất trong tay áo nhéo lẫn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
"Lúc nãy Quý phi đã nói sẽ có mặt, vậy thì nhất định phải đi."
"Nhưng mà thần thiếp chỉ là Quý phi..."
Mặt mũi Tạ Khuynh đều là kháng cự, trong mắt Cao Tấn chính là -- còn vương vấn tình cũ.
Cao Tấn hét lớn:
"Quý phi làm sao vậy? Ngươi muốn trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu sao? Hừ!"
Sau khi tức giận khiển trách xong, toàn bộ Ngưng Huy cung đều chấn động, cung nhân ào ào quý xuống đất run rẩy.
Cao Tấn giận dữ phất tay áo rời đi, để lại Tạ Khuynh một mình hỗn độn trong gió.
[ ta nói ta muốn làm Hoàng hậu hồi nào? ]
[ ngươi cái ngốc cẩu này, đừng nói Hoàng hậu, cho ta làm Thái hậu ta cũng không thèm đâu! ]
[ phi! Cẩu nam nhân! Cút đi! ]
Cao Tấn còn chưa đi xa bỗng nhiên dừng bước lại, như là muốn quay đầu tiếp tục lý luận với Tạ Khuynh nhưng cuối cùng cũng chỉ đá vào cây cột ngoài hành lang Ngưng Huy cung một cước, làm mấy mảnh ngói lưu ly trên mái hiên rơi xuống, vỡ tan tành trên đất.
Tạ Khuynh nghe thấy thanh âm ngói vỡ chạy tới, vung tay áo lên muốn lao ra đòi công đạo, bị Khương ma ma cùng Đông Hải các nàng liều mạng níu lại.
"Hắn, hắn có ý gì?" Tạ Khuynh hỏi Khương ma ma.
Khương ma ma sợ Tạ Khuynh nói ra lời gì không nên nói, vội vàng kéo nàng vào điện.
Đem khăn sạch nhúng vào nước đá rồi vắt một cái, sau đó đưa cho Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh dùng khăn ướt lau mặt, vẫn còn tức:
"Câu nói của ta nửa điểm cũng không chú trọng hai chữ Hoàng hậu, hắn thật là có bệnh!"
Khương ma ma thở dài một tiếng, nhắc nhở Tạ Khuynh nhỏ giọng một chút, khuyên nhủ:
"Thân phận nương nương đặc thù, Bệ hạ vốn đã nghi ngờ Tạ gia, ngài ở trước mặt Bệ hạ càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải."
"Từ lời nói đến việc làm của ta đều đủ thận trọng!" Tạ Khuynh thở phì phò châm trà uống.
Khương ma ma nói: "Vậy sao nương nương còn nói mấy lời như 'ngài chỉ là Quý phi' trước mặt Bệ hạ?"
Tạ Khuynh sững sờ: "Cái này không thể nói sao?"
"Vào tai Bệ hạ, đại khái chính là ngài bất mãn thân phận Quý phi này." Khương ma ma nghiền ngẫm một phen, nói như thế.
Tạ Khuynh cảm thấy oan uổng: "Ta thật sự không có ý này!"
"Nô tỳ biết nương nương khẳng định không có ý này, nhưng Bệ hạ không biết a."
Tạ Khuynh thở dài: "Phiền phức chết được." Dừng một lát, lại hỏi Khương ma ma: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Nếu Bệ hạ hiểu lầm ý tứ của nương nương, vậy ngài liền đi giải thích rõ ràng, nếu không hiểu lầm chỉ có thể càng lúc càng lớn."
Tạ Khuynh nhức đầu không thôi, sớm biết thế đã không nghĩ nhiều như vậy, dù sao chỉ là một buổi yến hội, gặp Tô Lâm Kỳ thì gặp thôi, trốn tránh làm cái gì.
Giờ thì hay rồi, cẩu tử hiểu lầm nàng, còn phải hao tâm tổn trí đi giải thích.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nguyên bản trong lòng Tạ Khuynh còn ôm chút hy vọng, mong Cao Tấn tự mình nghĩ rõ ràng. Nhưng nàng chờ tới bữa tối, Cao Tấn cũng không tới Ngưng Huy cung như thường ngày.
Khương ma ma cảm thấy không thể kéo dài được nữa, liền chuẩn bị chút bánh ngọt, để Đông Hải cầm theo cùng Tạ Khuynh đi Minh Trạch cung.
Trong Minh Trạch cung đèn đuốc sáng trưng.
Tạ Khuynh ở bên ngoài bồi hồi một lúc lâu, trong lòng soạn sẵn mấy bản giải thích. Nhưng bản nào cũng cảm thấy thiếu sót. Thời khắc nàng đang nôn nóng, Vạn công công từ trong điện đi ra, mời nàng vào.
"Nương nương, Bệ hạ mời ngài vào điện nói chuyện."
Tạ Khuynh tiếp nhận điểm tâm trong tay Đông Hải, bước vào điện, thấy sau long án rỗng tuếch,