Tạ Khuynh hồi cung đã là buổi trưa, qua canh giờ dùng cơm, nàng vốn còn tưởng sẽ chịu đói, không ngờ Cao Tấn đã bày một bàn đồ ăn ngồi trong điện vừa đọc sách vừa chờ nàng.
Tạ Khuynh buông tay nải trên lưng xuống, bên trong là dược của Cao Tấn:
"Bệ hạ, đây là..."
Không đợi Tạ Khuynh nói xong, Cao Tấn đã kêu nàng ngồi xuống:
"Ăn cơm trước."
Tạ Khuynh ngồi nhìn mấy món trên bàn, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.
[ hắn đang chờ ta về ăn cơm sao? ]
[ thân phận ta bại lộ?]
[ nhưng nếu bại lộ, sao hắn còn bình tĩnh như thế? ]
Tạ Khuynh bưng bát cơm mà lòng bất ổn, Cao Tấn phảng phất như không nghe thấy, gắp hai miếng thịt chân giò đặt vào chén nàng, nói:
"Đây là món khi còn sống nàng thích ăn nhất, ăn nhiều một chút."
Tạ Khuynh gắp miếng thịt chân giò đang muốn đưa vào miệng, đột nhiên nghe ra nghĩa khác trong câu nói vừa rồi của Cao Tấn.
[ khi còn sống? ]
Tạ Khuynh buông thịt xuống, hỏi Cao Tấn:
"Bệ hạ nói gì? Cái gì khi còn sống?"
Cao Tấn tiếp tục gắp thức ăn cho Tạ Khuynh, cũng không trả lời, nhưng lại giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng, lại lẩm bẩm:
"Còn có món này, khi còn sống nàng cũng thích ăn."
Tạ Khuynh cắn đũa, vô thức nhìn xung quanh:
[ con hàng này điên rồi? ]
[ hắn cho rằng ta bị Tạ Nhiễm 'chiếm xác' hả? ]
Không hiểu sao Tạ Khuynh rùng mình một cái, nàng quăng cái suy nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu mình, giận dữ nhai hai miếng cơm lớn, bức bách mình tỉnh táo.
Lại nhìn sang Cao Tấn, hắn hồn nhiên không hề biết những biểu hiện của nàng, chỉ mải mê đắm đuối trong thế giới ảo tưởng liên tục gắp thức ăn cho Tạ Nhiễm, ôn nhu căn dặn nàng ăn nhiều một chút.
[ điên rồi điên rồi. ]
[ con hàng này điên thật rồi. ]
[ mà cũng tốt, lúc đầu ta còn nghi hoặc sao hắn lại tín nhiệm ta như thế. ]
[ cuối cùng cũng biết nguyên nhân rồi, căn bản là coi ta thành Tạ Nhiễm. ]
[ cho nên việc quan trọng như lấy giải dược mà cũng yên tâm giao cho ta làm. ]
[ được thôi, coi như chó ngáp phải ruồi, bằng không ta còn phải vắt óc tìm cách lấy được sự tin tưởng của hắn. ]
[ làm thế thân có thể giảm đi biết bao nhiêu phiền phức, cầu còn không được. ]
[ dù sao cũng làm thế thân của chính mình. ]
Nghĩ như vậy, Tạ Khuynh liền thoải mái.
Chẳng sợ Cao Tấn dùng bộ dáng quỷ dị nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt nhìn người khác, nàng cũng bình yên tiếp nhận.
Mà Cao Tấn lại hồn nhiên không hay biết tiếp tục chăm sóc Tạ Khuynh.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Dùng cơm trưa xong, Tạ Khuynh đem cuộc trò chuyện giữa mình và Nam Cương lão vu y lựa lời báo cho Cao Tấn, ém nhẹm hai chuyện Thẩm Thiên Phong bị lấy máu và người thi cổ trời xui đất khiến là nàng.
Tạ Khuynh chủ động nhận việc sắc thuốc cho Cao Tấn. Hắn cũng ước gì tìm chút việc buộc chặt nàng lại để nàng không chạy loạn khắp nơi. Chuyện sắc thuốc này thật tốt, mười sáu chén sắc còn một chén, trông chừng lò lửa cũng phải mất nửa ngày, đương nhiên nàng không có cơ hội chạy khắp nơi.
Hai người ăn nhịp với nhau.
Tạ Khuynh tại hoa viên Minh Trạch cung dựng lên một cái bếp lò nhỏ, mang tới một cái ghế nhỏ, rồi cầm một cây quạt hương bồ, buồn bực ngán ngẩm trông lửa sắc thuốc.
Cao Tấn an vị ngồi dưới hiên bên bệ cửa sổ đọc sách, ngẩn người, lại quay qua nhìn chằm chằm thân ảnh trong hoa viên một hồi.
Hai người mặc dù không nói một câu, nhưng đều biết đối phương ở đằng kia bầu bạn. Minh Trạch cung quạnh quẽ an tĩnh bỗng trở nên ấm áp lên. Dù bên ngoài có bao nhiêu giả dối quỷ quyệt, có bao nhiêu mãnh thú nhìn chằm chằm đi nữa, thì giờ khắc này, hai người ở cạnh nhau, những ánh mắt nhìn trộm ác ý làm người ta phiền chán đều tan thành mây khói.
Lúc chạng vạng, Tạ Khuynh đem chén nước cuối cùng cho vào trong ấm, nói với Cao Tấn đang tựa lên bệ cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần:
"Bệ hạ, nô tài đi lấy bữa tối, ngài trông lửa một chút được không?"
Cao Tấn không mở mắt, chỉ giơ tay về hướng Tạ Khuynh một cái, biểu thị hắn nghe được.
Tạ Khuynh đi khỏi Minh Trạch cung, đang trên đường tới Ngự Thiện phòng, bị một thân ảnh ngăn lại mang tới Ngự Hoa viên.
Nhìn thấy mặt Trương Khiêm Tạ Khuynh mới nhớ chuyện hắn muốn mình giám thị Cao Tấn, trả lời:
"Hôm nay Bệ hạ không nói gì, chỉ đọc sách rồi ngủ gà ngủ gật."
Trương Khiêm không dám tới quá gần Minh Trạch cung, nghe vậy hỏi:
"Giữa trưa ngươi đi đâu? Vì sao Bệ hạ tự đi Ngự Thiện phòng?"
Tạ Khuynh thế mới biết, nguyên lai bữa trưa là tự Cao Tấn đi lấy.
"Bệ hạ để ta trông lửa nấu thuốc." Tạ Khuynh nói.
Trương Khiêm không hiểu:
"Thuốc gì? Thuốc từ đâu ra?"
Tạ Khuynh nói dối thiên hạ vô địch, biết lời nói dối dễ lừa người nhất là lời nói dối nửa thật nửa giả, không thể thật hết cũng không thể giả hết.
"Thuốc là Bệ hạ đưa, nô tài không biết từ đâu ra, chỉ biết Bệ hạ sai ta trông lửa, một bước cũng không được rời."
"Bệ hạ... Đưa thuốc?" Trương Khiêm bị câu nói này làm lọt vào sương mù, nhăn mặt nhíu mày cố suy nghĩa xem Cao Tấn lấy dược từ đâu ra.
Tạ Khuynh thấy hắn thất thần, không khỏi hỏi:
"Trương Thống lĩnh, Bệ hạ sai ta đi lấy bữa tối, chậm trễ phỏng chừng ngài ấy sẽ tới thúc giục, ngài xem ta có thể đi hay chưa?"
Trương Khiêm hoàn hồn, do dự một lát, lấy từ bên hông ra một gói giấy, đưa cho Tạ Khuynh.
"Đây là..."
Tạ Khuynh trong lòng hiểu rõ, đương nhiên biết đây là gì, chỉ muốn nghe xem Trương Khiêm nói thế nào.
Trương Khiêm nói: "Nhuyễn cốt tán."
"Trương Thống lĩnh muốn ta mưu hại Bệ hạ sao? Không được không được, Bệ hạ sẽ gϊếŧ ta."
Tạ Khuynh giả vờ sợ hãi, muốn đẩy gói thuốc về cho Trương Khiêm.
Trương Khiêm lạnh giọng cảnh cáo:
"Nếu ngươi không làm, ta lập tức gϊếŧ ngươi."
Cảnh cáo xong, Trương Khiêm cũng không quên trấn an, nói:
"Ngươi yên tâm đi, không bắt ngươi phải hạ độc hôm nay. Ngươi chỉ mới lưu lại bên cạnh hắn một ngày, hắn sẽ không tin tưởng ngươi. Ngươi đem thuốc này đặt trong người, qua đoạn thời gian thì tuân theo phân phó của ta, kêu ngươi hạ lúc nào ngươi liền hạ lúc đó. Nghe không?"
Tạ Khuynh âm thầm nhìn Trương Khiêm tìm đường chết, hỏi:
"Dược này ăn vào sẽ lập tức chết sao?"
Trương Khiêm dùng ánh mắt nhìn đồ ngu để nhìn Tạ Khuynh, trả lời:
"Đây là Nhuyễn cốt tán, ăn vào không chết, chỉ làm hắn không thể động đậy."
Nói thế nào Cao Tấn cũng là Hoàng đế, nếu bị người hạ độc chết không minh bạch trong cung. Vậy mặc kệ sau đó ai lên ngôi cũng đều phải gánh tội gϊếŧ vua soáng vị. Vì lẽ đó, biện pháp tốt nhất là giam lỏng hắn, để hắn viết chiếu nhường ngôi mới là thượng sách.
Nhưng võ công Cao Tấn quá tốt, tám mươi thị vệ cùng lên còn chưa chắc bắt được hắn. Muốn giam lỏng hắn, đương nhiên phải dùng chút thủ đoạn phi thường.
"Ngươi yên tâm, sau khi chuyện thành, không thiếu chỗ tốt của ngươi đâu." Trương Khiêm vẽ cái bánh lớn cho Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh không chút biến sắc tạ ơn. Trương Khiêm không làm khó nữa, cho nàng rời đi muốn làm gì thì làm.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Ban đêm lúc dùng bữa tối, Tạ Khuynh đem gói Nhuyễn cốt tán Trương Khiêm đưa lúc nãy nộp cho Cao Tấn, nói:
"Trương Thống lĩnh hôm nay ngăn nô tài lại, phân phó nô tài tùy thời theo lệnh mà hạ độc Bệ hạ. Nô tài không dám đánh cỏ động rắn, liền giả vờ đáp ứng."
Cao Tấn nhìn lướt qua gói giấy kia, nói:
"Biết, ngươi giữ đi."
Tạ Khuynh