“Uống chút nước trái cây,rất thơm ngon.”
Ly nước trái cây cùngbánh kem đặt ở trên bàn trà, người nào đó đang chụp ảnh đầu thoáng nhìn quađây, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt chuyển hướng, thay đổi một góc độ khác, để lại hắnkhông nói được lời nào đối diện với tấm lưng mảnh khảnh, tiếp tục quay chụp.
“Vạn Quý Phi, tôi chínhlà chỉ đùa một chút, đừng có nhỏ mọn như vậy.”
Ai đùa giỡn với hắn? Hơnnữa một chút cũng không buồn cười! Cô trong lòng âm thầm phun nhổ, rất muốnphản bác, thế nhưng vẫn còn phải nhịn xuống, miễn ột khi mở miệng lại bịhắn trêu cợt.
Hoắc Duẫn Đình lại dỗ vàicâu, cô vẫn là không thèm đếm xỉa gì đến, cuối cùng hắn đơn giản ngồi xuống sôpha, lẳng lặng nhìn cô chụp ảnh.
Buổi chiều ánh nắng tươisáng chói lọi, trong căn phòng im ắng, ngẫu nhiên chỉ có tiếng máy chụp ảnh ấnhạ tách tách. Cảm nhận được ánh mắt sau lưng khiếp người, Vạn Quý Phi bị ngườinhìn chăm chú cả người nổi tầng da gà.
Cô nhếch miệng, sau lạivuốt chải làn tóc, đầu làm bộ vừa vặn như lơ đãng chuyển về sau này. Chỉ thấyhắn chân bắt chéo, thân mình nghiêng nghiêng tựa người vào trên sô pha, khuônmặt lộ một bộ biểu tình cười như có như không, đôi mắt nhìn ngắm cô sâu thẳm màthanh thúy, mang theo sự quỷ dị nào đó nói không thể nói nên lời.
Vạn Quý phi trên mặt nónglên, nhanh chóng quay đầu. Chán ghét chán ghét! Làm sao lại muốn nhìn cô nhưvậy? Cảm giác tựa như lang sói nhìn chằm chằm con mồi!
Không khí có điểm ái muộilạ kỳ, tình huống lúc này biến thành cô cực không được tự nhiên. Lúc này túixách trên sô pha linh linh truyền đến tin báo tin nhắn đến, giống như hồichuông cảnh tỉnh, nhất thời đem tình huống xấu hổ này đánh vỡ. Cô nhảy dựnglên, chạy tới xem di động.
“Anh sợ em quên lưu lại,cho nên nhắn cho em tin nhắn này, trịnh trọng nói cho em biết này là dãy sốđiện thoại của anh. Tên của anh gọi Tiếu Hà!”
Tiếu sư huynh cư nhiên cònthật sự nghiêm túc như vậy, phốc. Vạn Quý Phi nội tâm vui vẻ, tươi cười ngọtngào trong nháy mắt nở rộ. Cô cầm lấy điện thoại, tưa hồ đã quên đi còn có cóngười khác ở nơi đây, ngồi vào một góc trên sô pha, cắn ngón trỏ nghĩ nghĩ, sauđó hồi âm lại: em đã sớm lưu rồi, Tiếu sư huynh anh không cần phải lo lắng.
Mới qua vài giây, tinnhắn chuyển đến: vậy là tốt rồi.
Tuy rằng chỉ có ba chữngắn ngủn, nhưng là cô lại xem đi xem lại một lần lại một lần. Sư huynh coitrọng như vậy, có phải hay không có ý nghĩa rằng hắn đối với cô cũng có hảocảm? Nếu là như thế này, vậy cô không phải là đơn phương thầm mến.
Vạn Quý Phi ngượng ngùngcười cười, ngón tay ấn bàn phím. Muốn cùng hắn nói cái gì cho phải đây nhỉ? Nóichuyện phiếm sao? Này… Còn chưa đến mức thân quen như vậy đi; đem tâm ý nói rõ?Cái này lại rất đường đột nha.
Suy nghĩ hơn nữa ngày, côsắp đem môi dưới cắn nát, vẫn là một chữ cũng không đánh ra được. Ai nha, hắnvì sao chỉ cho cô ba chữ? Nếu hắn nói cái khác, cô phỏng chừng có thể tìm cái đềtài khác đáp lại tốt rồi.
Tay không thể ấn ra vàicâu chữ nào, Vạn Quý Phi gõ gõ đầu, đột nhiên tràn ngập trong đống phiền muộnvạn phần.
Mặt khác người kia trongphòng lúc này nhìn cô lúc vui lúc buồn, đầu dựa vào trên sô pha nâng mắt nhìnlên trần nhà, lạnh lùng cười.
“Vạn Quý Phi, nói chuyệnTiếu sư huynh kia của cô đi!”
“A?” Nghe được tiếng nóichuyện, do ở trong phiền não nên lúc này Vạn Quý Phi mồm há hốc, kinh ngạc nhìnvề phía hắn.
Hoắc Duẫn Đình chậm rãixoay đầu đối diện sang đây, một bên khóe miệng cong lên nói: “Cô không phảithích Tiếu sư huynh kia hay sao?”
“Ai… Ai nói!” Nhìn đôimắt hắn giống như hiểu rõ hết thảy, Vạn Quý Phi lắp bắp phủ nhận. Mới không cầnở trước mặt hắn thừa nhận loại chuyện thẹn thùng này đây!
“Ha.” Hắn đùa cợt thấpgiọng cười cười, cúi mi mắt càng không ngừng dùng ngón cái chà xát ngón trỏ.”Xem ra, cô còn chưa có đắc thủ.”
“Muốn… Ai cần anh lo!”
“Nếu không tôi giúp cômột phen?”
Những lời này nói đượctoát ra nhẹ nhàng bay bổng, không nhanh không chậm, giống như mang theo chút dụhoặc trí mạng nào đó, làm cho người ta không khỏi run lên.
Giúp? Như thế nào giúp?Vạn Quý Phi trừng mắt nhìn hắn, đáy mắt chứa đầy nghi hoặc.
Cá nhỏ mắc câu. Hoắc DuẫnĐình đứng dậy, hướng tới gần sô pha cô ngồi, lấy một loại tư thái vô cùng thânthiết ngồi ở trên tay vịn, một tay vòng tại sau lưng cô, bình tĩnh nói: “Cô cóphải còn trong giai đoạn yêu thầm hay không? Có nghĩ tới chuyện đột phá? Đemcái nam nhân kia tóm tới tay?”
Gương mặt của hắn cách côchỉ có mấy cm, ánh mắt ấy thực sự giống như đại dương sâu thẳm, Vạn Quý Phi cảmthấy mình giống như bị đôi con ngươi đen kia hút vào, toàn thân cương cứng,không thể động đậy.
Đột phá? Đem hắn tóm tớitay? Có thể chứ?
Tiếu sư huynh lạnh nhạtnhư vậy, chung xã đoàn ba năm, cô vẫn luôn yên lặng đứng một bên nhìn chăm chú,cũng không dám nói với hắn một lần, chỉ sợ chính mình biểu hiện không chứa hàmsúc, sẽ bị hắn chán ghét.
Nhưng là, gần đây sau vàilần gặp mặt, Vạn Quý Phi ẩn ẩn nhận thấy được hắn cũng có chú ý đến cô. Hắnbiết tên của cô, khi đối mặt sẽ cười chủ động cùng cô chào hỏi, sẽ lo lắng đếnchuyện cô chán ghét hắn, sẽ có lúc khi cô cho hắn số điện thoại, lại trịnhtrọng gửi tin nhắn nói cho cô đây là dãy số điện thoại của hắn.
Trước kia những chuyệnnày luôn là một phần ảo tưởng mà cô trải qua, chưa từng dự đoán được lại có mộtngày sẽ thành hiện thực. Nếu hắn đối cô thật sự có ý, hắn sẽ có hành động sao?
Tiếu sư huynh vừa thấychính là loại buồn tao đản(???), cùng anh trai là mộtdạng. Đã thấy qua anh trai chậm hiểu, yêu người trong lòng cũng khó mở miệngquả thật là khiến người tức giận.
Nếu sư huynh cũng nhưthế, vậy thật quá xui xẻo rồi. Bởi vì cô biết lấy da mặt chính mình tính cáchlạnh nhạt như thế, là tuyệt đối không thể giống Đạm Dung trước dũng cảm mởmiệng thổ lộ như vậy.
Cho nên cô có thể đoánđược, sự tình tiếp tục phát triển đi xuống, nếu không có chút chất xúc tác,cũng là lãng phí thời gian năm tháng.
Nhưng mà thời gian khôngđợi người a, hắn sắp tới sẽ rời đi, hiện tại thực tập còn có thể có thời gianrảnh trở về trường học đi bộ