Con người ta thật sựkhông thể tùy tiện phạm sai lầm, Vạn Quý Phi xem như đã được lĩnh hội đầy đủ.Không phải chỉ bắn chút nước lên gương mặt nam nhân này thôi hay sao? Một chútchuyện hơi lớn mọi người hẳn là nên hóa thành việc nhỏ cỏn con, không phải giảiquyết được rồi còn gì? Nhưng là hắn cư nhiên vịn vào chuyện này muốn cô hỗ trợlàm một chuyện để bồi thường, còn đem số điện thoại của cô cùng tên lừa đi.
Đêm đó chuyện này làm chocô ảo não không thôi, may mắn sau hai tuần lễ, hắn không có gọiđiện thoại đến quấy rầy. Điều này làm cho lòng cô âm thầm mừng thầm một phen,nghĩ rằng tên kia đã đem việc này bỏ quên.
Thật thoải mái dễ chịutrôi qua kỳ nghỉ đông, sau khi khai giảng vào một buổi sáng sớm, cô nhậnđược một cuộc điện thoại, hiển thị trên màn hình là cái tên tưởng chừng đã bỏquên bấy lâu “Hoắc Duẫn Đình”. Nghĩ rằng bạn cùng lớp keo réo gì, kết quả vừamới chuyển nhận điện thoại, giọng nam như từ âm ty địa phủ kia vang lên truyềnvào tai.
“Vạn —- Quý —- Phi.”
A! Cái phương thức gọitên này, tần suất này, ngay lập tức khiến cô phát điên lôi lại trí nhớ. Nguyênlai người này gọi “Hoắc Duẫn Đình”, nguyên lai ngày đó hắn hảo tâm lưu lại sốdi động của cô!
“Cô còn nhớ rõ hứa hẹncủa cô không?”
“Hứa hẹn cái gì? Tôikhông biết anh, anh gọi nhầm số rồi!” Cô muốn ăn vạ, bất đắc dĩ vội vàng địnhcắt máy sau đó liền bên tai nghe được hắn chậm rãi nói: “Không thể tưởng tượngđược, người của bác sĩ thế gia vô lại như vậy.”
Bị nghi ngờ nhân phẩmnghiêm trọng, cô thiếu kiên nhẫn đem điện thoại đưa đến bên miệng, đặc biệttăng thêm ngữ khí cường điệu: “Tôi —- không —- quen biết —- với—- anh!”
Đối phương ‘Chậc’ mộttiếng, ngữ khí mang theo tiếc nuối lầm bầm lầu bầu: “Kỳ quái, bác sĩ Vạn làmngười chính trực như vậy, làm sao có thể có một em gái như vậy? Ai, Đạm Dungtương lai gả vào nhà Vạn gia cũng thật là không sáng suốt chút nào, tôi phảikhuyên cô ấy cân nhắc lại.”
“Anh!” Nếu anh trai bởivậy mà chuyện tình cảm với Đạm Dung bị trở ngại, kia cô không phải sẽ là tộinhân thiên cổ sao?
Không nên không nên! Đếnlúc đó cô chết bất quá một vạn lần đều không thể xong nha!
Trong lòng hít vào mộthơi thật sâu, cô lập tức vui vẻ khóe miệng tươi cười. ”Ai nha, là nói giỡnthôi, Hoắc tổng có gì phân phó?”
Biết được hắn tìm cô mụcđích là muốn khôi phục một trang web bị lỗi nhập tư liệu, Vạn Quý Phi thở nhẹnhõm một hơi, ngẫm lại công tác này hẳn là không khó khăn, vì thế liền đáp ứng.
Hai ngày sau hắn nói muốnđưa tư liệu cho cô, hỏi trường học của cô ở nơi nào.
Người ta từ thật xa muốnđem này nọ đưa tới, kia khẳng định là cần gấp nha, cho nên Vạn Quý Phi khôngchút nào giấu diếm liền đem địa chỉ trường học thông báo.
Nhưng là sau đó gặp nhau,cô biết hắn ngày đó thuần túy là vì vừa mới đến thành phố G đi công tác, chonên thuận đường ghé lại đây, điều này khiến cho cô hối hận không thôi, biết vậychẳng nói rồi.
Lại sau đó nữa, cô lắmmiệng ở trong điện thoại phê bình trang web của hắn lỗi thời ảnh chụp âm u khócoi, lại càng không thể so với ảnh cô chụp. Kết quả, hắn phi thường như đươngnhiên mà nói: Vậy cô giúp tôi chụp lại đi. Vì thế, một màn chuyện xưa mở đầunhư vậy.
Tất cả mọi phiền toái đềulà cho tự cô làm bậy, nếu cô có thể quản tốt cái miệng của mình, sẽ không làm ột đống phiền toái thuận đà này xuất hiện. Hối hận nha!
Xe vững vàng lăn bánh,khoảng cách có chút xa, ý thức dần dần mơ hồ, đầu không thể mãi chịu khống chếliền gục xuống.
Vạn Quý Phi vài lần giãydụa nâng mặt lên, dùng hai tay vỗ vỗ hai gò má, muốn thanh tỉnh lại chính mình.Chính là thức đêm quá độ đầu óc vẫn chưa hoạt động lại, không quá vài giây đầulại tự nhiên hạ màn.
Bị đánh thức là chuyệncủa một giờ sau, mơ mơ màng màng mở to hai mắt, nhìn ra bên ngoài xem, xe dừnglại ở một cái ngõ hẻm, hiển nhiên còn chưa tới đích. ”Đây là thế nào?”
“Đi ăn bữa sáng.” HoắcDuẫn Đình bỏ lại một câu, đẩy cửa xuống xe.
“Này!” Kêu người càng đicàng xa, cô gõ gõ cái đầu vẫn còn đang hỗn loạn, gắt gao đuổi sát theo.
Theo hắn quẹo vào ngõ nhỏở chỗ sâu bên trong, Vạn Quý Phi ngửi được hương thơm món cháo, tinh thần khôngkhỏi khôi phục chút ít. Đi đến cửa một gian phòng sạch sẽ trước mắt, mùi hươngcàng đậm, vốn dĩ nơi này có một quán ăn gia đình.
Mặt tiền cửa hàng tranghoàng không tính là tinh xảo, thậm chí có chút cũ nát, cô tự động đem nơi nàyphân làm quán ăn sáng.
Xuyên qua cửa lớn, đậpvào mi mắt là hành lang bằng đá cổ xưa thanh nhã, không biết từ nơi nao truyềnđến tiếng nước róc rách, à một cây chuối tây to lớn xanh biếc, tô điểm thêm vàiphần hương vị quê nhà chất phác.
Xa xa trong đại sảnh cóchiếc bàn trúc thủ công, bên trong cơ hồ không có trang hoàng vật gì đáng nói,không có vách tường xanh gập ghềnh phân cách, ánh mặt trời len lỏi trên đỉnhđầu, quạt trần cũ kỹ xoay tròn, chính là nhà ở phong cách những thập niêntám mươi.
Tốp ba tốp năm những conngười đang nhàn nhã hưởng thụ bữa sáng, không náo nhiệt ồn ào, lại làm chongười ta có cảm giác thực thân thiết.
Một đại thẩm mặc tạp dềcười hì hì chào đón. ”A Đình hôm nay trễ như vậy?”
“Ân.” Hoắc Duẫn Đình thảnnhiên đáp một chữ, hướng bên cạnh tiêu sái nói vừa đến, vào một cái gian phòng.
Oa, nguyên lai bữa sáng ởnơi này còn có nơi tiên lai bồng cảnh khác nha, gian phòng bên trong nho nhỏ,tuy rằng bàn cũ nát như bên ngoài phòng khách, thế nhưng có con đường vườn hoangoài trời.
Vạn Quý Phi thí điên thíđiên chạy đi ra, bên ngoài rõ ràng là cái ao cá, mấy con cá chép mập mạp phephẩy cái đuôi, sát bên là vách tường gập ghềnh ẩn hiện, nước trong theo khe hởchảy ‘róc rách’, êm tai dễ nghe. Ai nha, chỉ là ăn bữa sáng, khung cảnh cũnghữu tình như vậy?
“A Đình, như ngàythường giống nhau sao?” Đại thẩm thân thiết hỏi, hiển nhiên Hoắc Duẫn Đình làkhách quen nơi này.
“Ân.”
“Bữa sáng muốn ăn cáigì?”
“Cháo hoa, cho cháu thêmmột đĩa ô liu.”
“Hôm nay ăn thanh (thanh đạm) như vậy?”
“Ân.”
Tựa hồ trừ bỏ từ này, hắnsẽ không trả lời thêm gì khác. Vạn Quý Phi đảo đảo mắt, thong thả bước trở lại bêntrong phòng, ngồi xuống đối diện hắn.
Nơi này bố trí cùng đạisảnh không sai biệt lắm, đều là gia cụ thủ công bằng trúc, ngay cả câytăm cũng vậy, bằng điểm nhỏ ấy cũng mang theo sự khácbiệt.
Đại thẩm quay đầu hỏi VạnQuý Phi: “Tiểu thư muốn ăn cái gì?”
“Nga nga? Có cái gì ănngon ?” Nói đến ăn cô sẽ tràn trề tinh thần.
“Nơi này của chúng tađiểm tâm cùng cháo đều rất nổi tiếng.”
“Ân…” Thế nhưng lại khôngcó menu cơm.
“Cho cô ấy một chén cháotrứng thịt nạc, thêm mấy phần điểm tâm đi.”
Đại thẩm lập tức gật gậtđầu “Tốt, rất nhanh liền có.” Nói xong rồi đi.
Vạn Quý Phi liếc HoắcDuẫn Đình: “Anh có phải nên trưng cầu ý kiến của tôi một chút hay không?”
Hoắc Duẫn Đình không cótâm địa tốt đáp: “Trả tiền là đại gia.”
Nhưng lại… Thế nhưng dùngtiền đập bể (???) cô! Vạn Quý Phi giương miệng, hơn nữa ngày đều khôngthể thốt nên lời.
Một bữa sáng tốn baonhiêu tiền? Chẳng lẽ cô không thể trả nổi sao? Hừ! Đợi lát nữa ăn xong, tôinhất định nhất định phải giành trả tiền trước, nhìn anh còn nói giỏi như vậyhay không! Vạn Quý Phi âm thầm hạ quyết định.
Một lát sau, đại thẩm lạixuất hiện, đưa bát cùng đũa tới đều cực kỳ giống đồ dùng những thập niên támmươi trong những gia đình nông dân.
Sau khi cô rời khỏi, một nữnhân lớn tuổi khác đưa trà cụ tiến vào. Vị a di này cũng là rất thân quen cùngHoắc Duẫn Đình chào hỏi, sau đó bắt đầu pha trà. Tốc độ cực nhanh động tác lạivô cùng thuần thục tựa như thi triển ma thuật, nhìn thôi mà khiến cho Vạn QuýPhi trợn mắt há hốc mồm.
Đám người kia đi rồi, VạnQuý Phi cầm lấy chén trà bằng gốm sứ nho nhỏ nhấp mộtngụm. Trong khoang miệng tràn đầy mùi thơm ngát len lỏi vào cánh mũi, lưỡi ướtát, không ngờ uống thật sự rất ngon.
“Đây là trà gì?”
“Nhân sâm ô long.”
“Nga.” Tuy rằng vị khôngsai, nhưng trà không phải món yêu thích của cô, cho nên uống hết một chén cô sẽkhông dùng thêm nữa, nhưng thật ra Hoắc Duẫn Đình lại uống thêm mấy chén.
Sau đó, cháo hoa nóng hổiđược đưa lên bàn. Hoắc Duẫn Đình ngay cả ý tứ hỏi một chút cô có muốn ăn haykhông cũng đều không có, gọn gàng đem bát cháo kéo đến để trước mặt chính mình.Vạn Quý Phi mắt lạnh ngước nhìn, lại một lần nữa xác định người này không cóphong độ.
Người trước mặt đem đĩagốm sứ nho nhỏ màu xanh đựng ô liu đen cho vào với cháo rồi lại quấy đều, cúiđầu thổi nhẹ, đói khát khiến cho Vạn Quý Phi mãnh liệt nuốt nước miếng, lạingượng ngùng mở miệng.
Khói trắng lượn lờ baylên, khiến thấu kính hắn mông lung mơ hồ. Hoắc Duẫn Đình không thể không lấy đicặp kính mắt đặt sang góc bên, lại vén tóc mái quá dài sang một bên, một ngụmlại một ngụm bắt đầu ăn.
Vạn Quý Phi cúi đầu nhìnmột cái hắn, đột nhiên ‘Phốc’ một tiếng bật cười.
Hoắc Duẫn Đình phút chốcngẩng đầu, tóc mái dài che khuất hai mắt thiếu đi chút nghiêm túc.
“Cười cái gì?”
“Không.” Cô cố làm chogương mặt bình thường nén nụ cười, vụng trộm lại liếc hắn một cái, thế nhưngđầu vai lại run ngày càng lợi hại hơn.
Hoắc Duẫn Đình đem kínhmắt treo trở về trên cánh mũi, bị cô tinh ranh như mèo trộm được thịt cười cợtnhư vậy thật sự khiến hắn rất không thoải mái: “Rốt cuộc là cười cái gì?”
“Anh, ha!” Cô một taynâng má, nghĩ đến bộ dáng của hắn vừa rồi lại cảm thấy rất buồn cười.
“Kỳ thật anh là vì mắtquá nhỏ, cho nên mới đem tóc mái nuôi dài như vậy để che khuất đi, đúng không?”
Hoắc Duẫn Đình khóe mắtvừa kéo, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, thế nhưng vì nguyên nhân nhàm chán như vậy.
“A, tức giận?” Có thểkhiến cho hắn bạo phát làm cho Vạn Quý Phi càng cười đến làm càn, vén mái tócdài vướng víu, ở không gian cuốn lại.
“Mang kính mắt nên khôngai biết là mắt của anh nhỏ, sau khi lấy kính