Chịu sự nhờ vả của ngườita, Vạn Quý Phi đành phải lập tức gọi điện thoại trưng cầu ý kiến của bà.
Bà nội nhà họ Vạn, XaThục Mai đã được tám mươi tuổi rồi, nhưng người dưỡng sinh (?), mặc dù đầu đầytóc bạc, thế nhưng vẫn như cũ khỏe khoắn. Trong nhà có một phòng khám nhỏ từxưa, bà dốc hết sức chống đỡ, vẫn có thể xuôi chèo mát mái, sự quyết đoán nàyso với người trẻ tuổi cao hơn rất nhiều.
Những người có y thuậttốt đều có tính tình kỳ quái, huống chi người sống đến từng tuổi này giống nhưbà, nhận được không ít vinh dự của một người thầy thuốc trung y. Bà đối vớibệnh nhân yêu cầu rất cao.
Đầu tiên phải tuyệt đốiphục tùng. Bệnh nhân phải nghe lời của thầy thuốc nói, phải tin tưởng y thuậtcủa bà, trong lòng không thể tồn đọng cho dù chỉ có một chút hoài nghi, bằngkhông bà thà rằng không nhận.
Thứ hai, bà đối với bệnhnhân nào cũng đều đối xử bình đẳng, đừng hy vọng trong nhà có tiền, liền có thểdùng tiền tài mà làm kiêu.
Từng có vị tự xưng phúhào mà đến, chưa hẹn trước liền xông vào phòng khám, để một cọc tiền ở trên bànngay trước mặt bà, yêu cầu bà vì hắn chẩn trị.
Lúc ấy người đợi bênngoài phòng quá nhiều, Xa Thục Mai cũng không tức giận, bà chính là coi thườngsự tồn tại của vị phú hào kia, vẫn như cũ thản nhiên từng bước từng bước xembệnh cho các bệnh nhân khác.
Không phải ai dùng tiềnlà có thể thông qua được, Xa Thục Mai xem bệnh cũng là muốn kiếm dùng tiềndùng. Nhưng bà thật sâu hiểu được, năm đó trượng phu đem phòng khám này gọi là“Diệu Thủ Đường”, trừ bỏ có ý nghĩa dùng y thuật của mình giúp mọi người, cũnglà muốn hướng tới vẻ đẹp của người làm y ‘diệu thủ mỹ đức’.
Nhà họ Vạn tuy không phảinhà đại phú gì, nhưng cuộc sống cũng không cần phải lo. Người quân tử yêu tài,bà lúc trước đã dạy con cháu câu, tuyệt không thể bởi vì một chút tiền tài nàymà làm hỏng thanh danh trượng phu vất vả gây dựng nên.
Ngày đó thẳng cho đến khiphòng khám tan tầm đóng cửa, phú hào kia không được bà liếc mắt một cái, cuốicùng đành phải xám xịt cầm tiền chạy lấy người.
Chuyện này ở trong miệnghàng xóm láng giềng nói chuyện có chút say sưa, rất nhiều người đều biết Xa đạiphu phẩm đức cao thượng, cũng không thấy tiền sáng mắt. Mà từ đó về sau, loạingười có tiền cao ngạo như thế này cũng trở thành điều tối kỵ nhất của Xa ThụcMai.
Vạn Quý Phi tất nhiên làtương đối hiểu biết bà nội nhà mình, cho nên khi ở trong điện thoại thảo luậnlời cô nói cực kỳ cẩn thận, không đem hoàn cảnh gia thế bệnh nhân nói ra, chỉnói là mẹ của một người bạn của cô, bởi vì nhiều năm bị chứng bệnh đau nghiêngđầu tra tấn, hy vọng có thể trị liệu được chứng bệnh này.
Sau khi nghe xong cô trầnthuật, Xa Thục Mai đại khái hiểu được bảy tám phần.
“Trước để cho cô ngủ mộthồi, nếu sau khi tỉnh lại vẫn thấy đau đầu không thôi, lập tức đưa tới chẩntrị. Tình huống nghiêm trọng sẽ phải tiến hành châm chích, cháu tốt nhất cùngbệnh nhân đánh tiếng trước để cho cô có sự chuẩn bị về tâm lý.”
Thấy bà nội đồng ý, VạnQuý Phi giống hệt như vừa mới hoàn thành được nhiệm vụ gian khổ, nặng nề mà thởphào nhẹ nhõm. Đem lời nói nguyên văn của bà chuyển cáo cho cha con nhà họHoắc, Hoắc ba ba trong lòng luôn mãi lo lắng, cuối cùng cũng gật đầu.
Hoắc Tinh Linh vẫn chưangủ được bao lâu, nửa giờ sau liền tỉnh lại. Tuy rằng đau đớn có chút hoãn,nhưng tứ chi vẫn như cũ mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Cũng không biết Hoắc DuẫnĐình cùng bà câu thông như thế nào, Vạn Quý Phi chỉ nghe đến một đống điểu ngữtừ bọn họ miệng nhổ ra, sau đó Hoắc Tinh Linh không ngừng mà lắc đầu.
15 phút sau, Hoắc DuẫnĐình thất bại nói: “Bà không chịu đi, bà sợ châm, nói sẽ đau.”
“Ách? Châm cứu không đau,khả năng sẽ như kiến cắn, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đau!”
“Có biện pháp nào không?”
“Không có rồi, nếu đươngsự không chịu, chúng ta không thể miễn cưỡng. Người nhát gan xứng đáng chịutội!”
Một câu cuối cùng, VạnQuý Phi nói đặc biệt dùng sức, tiếng vang cũng đủ lớn để làm cho Hoắc Tinh Linhnghe thấy.
“Nếu bà không đi, tôicũng đi về nhà đây. Bà nội của tôi kia cũng không phải anh muốn khám liền sẽchuẩn trị, gần đây cũng có phòng bệnh đó, tùy tiện đi.” Nói xong cô đứng lên,đem túi xách lên trên vai, tính bỏ chạy lấy người.
“Cô cứ như vậy mà đi?”
Vạn Quý Phi nháy mắt mấycái “Nếu không như thế nào? Bà cũng không phải mẹ tôi, tôi cũng không có nghĩavụ đi cầu cạnh bà.” Nói xong phất tay áo bước đi.
“Chậm đã!” Cất cao tiếngnói đột nhiên phiêu tới, Hoắc Tinh Linh híp mắt, lời nói mau lẹ, thần sắcnghiêm nghị.
“Tiểu nha đầu học ngườidùng phép khích tướng? Thực cho rằng tôi nghe không hiểu?” Bà đứng lên, đốidiện với Vạn Quý Phi, thật lâu sau, mới khinh miệt hừ một tiếng: “Cô nói phươngpháp trị liệu có hiệu quả tốt nhất, bằng không, tôi nhất định sẽ hủy đi bảnghiệu nhà cô!”
Không khí thoáng chốcngưng trệ đông lạnh, Vạn Quý Phi khẽ cắn môi, tuy rằng như vậy giống như thựckhông lễ phép, nhưng nhìn ra mẹ của hắn là nữ nhân bị làm hư, cho nên bất đắcdĩ mới dùng khổ nhục kế.
Bị bà nói như vậy, VạnQuý Phi có chút tức giận, cô hận nhất người ta nghi ngờ công hiệu của Trung y.”Chỉ cần dì phối hợp trị liệu, nhất định sẽ có hiệu quả!”
“Được!”
Hai nữ nhân liền giao kèonhư vậy.
Thời điểm cơm chiều nhàhọ Vạn thực yên tĩnh, đối lập với sự náo nhiệt vào ban ngày. Cây lan trắng chekhuất khoảng trời phía tây, gió nhẹ phất quá, lá cây ‘Sàn sạt’ khe khẽ vang, vìđầu hạ nên mang theo đến vài làn gió mát.
Vạn Quý Phi dẫn theo bangười nhà họ Hoắc đi xuyên qua khoảng sân, đến phòng chờ khám bệnh. Cô đem đènphòng trong mở ra, bố trí đơn sơ ngay lập tức đập vào mắt khiến cho Hoắc TinhLinh nhíu mi.
Bô bô tiếng Pháp ở bêntrong không gian trống trải quanh quẩn, Vạn Quý Phi đại khái đoán được cô nóicái gì, chỉ vì cô ở trong mắt Hoắc Tinh Linh nhìn đến sự không tín nhiệm cùngghét bỏ.
Phòng khám trang hoàng cóchút cũ, không thể so sánh với bệnh viện lớn, nhưng nơi này được quét tước sạchsẽ, cùng với các thiết bị chữa bệnh đều phù hợp tiêu chuẩn, mà kỹ thuật trung ynhà họ Vạn càng làm cho cô cảm thấy tự hào. Cố tình lại bị người xem nhẹ, côthực khó chịu.
“Nếu mẹ anh tiếp tục lấyloại tư thái này đến xem bệnh, bà nội tôi nhất định sẽ đuổi thẳng bà đi rangoài.” Vạn Quý Phi không hờn giận cảnh cáo Hoắc Duẫn Đình.
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bảvai của cô, xoay người cùng ba mẹ hắn thầm thì, không đến một hồi Hoắc TinhLinh liền an tĩnh lại.
Lúc này ngoài phòng cótiếng bước chân, bà nội Xa Thục Mai người chưa tới mà giọng đã vang lên trước.”Tiểu Phi, đứa nha đầu kia, sao trễ như vậy mới đến?”
Vạn Quý Phi nhìn thấy XaThục Mai, lập tức chạy qua lôi kéo cánh tay của cô, yếu ớt kêu: “Bà nội.”
“Đứa nhóc này nha, vàituần lễ cũng chưa trở về, muốn bà nội buồn chết sao.” Xa Thục Mai điểm điểm cáitrán của cô, Vạn Quý Phi lập tức nhăn cái mũi lại.
“Nào có? Giống như chỉmới có một tuần không trở về.”
“Là là! Chính mình tự đitính đi, toán học càng học càng kém cỏi. Ăn cơm chưa? Bà bảo mẹ để lại canh đó,ngốc một lát nữa rồi phải uống toàn bộ.”
“Biết biết. Trước đừngnói chuyện này, bà nhanh đi xem bệnh cho người ta đi.” Vạn Quý Phi nói xong kéoXa Thục Mai đi qua.
Xa Thục Mai mắt nhìn thấyHoắc Duẫn Đình bên kia, chợt ngẩn ra.
“Di? Là bạn bè nướcngoài?” Hoắc