“Vạn Quý Phi… Em vì saokhông thích tôi ? Vì sao gạt tôi? Vì sao?”
“A!” Vạn Quý Phi từ trongmộng bừng tỉnh dậy, lau mồ hôi túa ra trên trán, tâm tình hoảng hốt khôngthôi. Đêm đó đã trôi qua ba ngày, khi Tiếu Hà rời đi mang theo vẻ mặt suysụp, luôn luôn xuất hiện ở trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại.
Cái người con trai kiêungạo kia, người con trai hăng hái kia… Cô từng thích hắn như vậy, cho dù hômnay không có loại cảm giác này, cũng không hy vọng mang đến cho hắn bất cứthương tổn gì.
Đêm dài lòng người tĩnhlặng, nhớ tới Thiệu Mẫn nói hắn gần đây rất hay thất lạc, trong lòng không khỏimột trận khổ sở. Cô có phải thiếu hắn một câu “thực xin lỗi” hay không?
Buổi sáng thức dậy, ThiệuMẫn bị hai con mắt thâm đen của cô dọa cho trận hoảng sợ. ”Làm cái gì? Tối hômqua không phải đi ngủ rất sớm sao?”
Vạn Quý Phi đánh cái ngápthật to: “Ngủ rồi tỉnh lại ngủ rồi tỉnh, kỳ thật cũng ngủ không bao lâu.”
“Sẽ không là vì chuyệntrên diễn đàn kia đi? Đừng quan tâm nó làm gì, đợi qua một đoạn thời gian chờhết thảy đều phai nhạt sẽ không một người nào nhắc lại nữa đâu”
“Không phải.” Chuyện trêndiễn đàn mới đầu khi biết còn làm cho người ta phiền lòng, nhưng cô phẩm hạnhđoan chính ngay thẳng, mới không thèm để ý tới những người nhàm chán thích bịachuyện đặt điều. Vạn Quý Phi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hữu khí vô lựcnói: “Mẫn đại nhân, cậu có thể giúp tớ làm một chuyện hay không?”
Cô đã muốn mất ngủ mấybuổi tối rồi, Hoắc Duẫn Đình trước khi ngủ gọi điện thoại tới cũng không có tácdụng thôi miên, mỗi một lần cô trầm mặc, hắn liền nghĩ cô đã ngủ. Mỗi hồi saulại nghe được hắn nhẹ nhàng nói “Đứa ngốc, ngủ ngon”, sau đó mới gác máy, côliền khổ sở muốn khóc. Vốn nên hảo hảo hưởng thụ luyến ái ngọt ngào, nhưngtrong lòng có một góc nào đó lại không cho phép, bởi vì cô làm thương tâm mộtngười nam nhân khác.
“Chuyện gì?”
“Cậu biết chỗ Tiếu sưhuynh ở, đúng không?”
“Ừh, hắn cùng tiểu Hắc ởgần khu giáo viên cùng nhau thuê một phòng trọ. Làm sao vậy?”
“Ai, tớ… Tớ nghĩ phải xinlỗi hắn.” Ý niệm này trong đầu đã nổi lên được vài ngày, từng nghĩ tới gọi điệnthoại hoặc gửi tin nhắn, bất quá đối với di động ngẩn người hơn nửa giờ, cuốicùng cũng là yên lặng đem dòng tin xóa bỏ. Như vậy hình như không có thành ý,không đối mặt nói với hắn câu “Thực xin lỗi”, lương tâm của cô sẽ bất an cảđời.
“Vì sao muốn xin lỗi? Bởivì cậu không thích hắn?”
“Ôi chao… Không phải.”
Đem sự tình từ đầu đếncuối cùng nói với Thiệu Mẫn một lần, không ngoài ý muốn cô nghe xong liền lắcđầu.
“Không biết phải nói vớicậu như thế nào nữa.” Người giống sư huynh vĩ đại lại dịu dàng như vậy, baonhiêu người muốn tóm lấy mà đều không được. Nếu không phải từ chỗ tiểu Hắc kialấy tin tức tình báo là sư huynh đối với nha đầu kia có ý, cô mới sẽ không dùnghết tâm tư đi làm mai. Cô trong lòng thật tình hy vọng Vạn tiểu Phi có thểthành công, đáng tiếc, khi quân có ý, giai nhân lại đi mất. Ai, chuyện tìnhcảm, thường hay thay đổi bất thường?
“Ngày mai cuối tuần, bọnhọ không cần đi thực tập. Buổi chiều chúng ta đi đi, để tớ nói trước với tiểuHắc một chút, hỏi xem sư huynh đến lúc đó có ở đó hay không.” Tuy rằng xú nhađầu này đã làm cho cô thất vọng, nhưng ai kêu các cô là chị em tốt chứ, việc nàykhông đạo lý lại không giúp .
“Ân.”
“Xú nha đầu, thực khôngmuốn quản cậu!” Thiệu Mẫn hung hăng nói.
“Ô… Cậu sao bỏ tớ mặc kệnhư thế được?” Vạn Quý Phi ôm Thiệu Mẫn một cái, kết quả bị chụp một cái.
“Đừng có buồn nôn nhưthế, có cơ hội phải đem họ Hoắc kia mang tới để cho tớ xem qua thử.”
Vạn Quý Phi cái miệng bẹpxép: “Tên kia có cái gì hay mà gặp ?”
“Xấu phụ chung quy cũngphải gặp bố mẹ, hắn tự tiện bắt cóc đóa hoa của khoa Trung y chúng ta, khônggặp há chẳng phải khiến quần chúng thất vọng rồi hay sao?”
“Được rồi được rồi, chờviệc này qua đi, tớ hẹn để cho hắn mời cậu ăn cơm, được không?”
“Vậy còn được.”
Thiệu Mẫn không cần chờlâu để được gặp Hoắc Duẫn Đình, hơn nữa lần này là hắn chủ động gọi điện thoạiđến gặp mặt cô.
Hơn hai giờ buổi chiềungày thứ bảy, Thiệu Mẫn đúng hẹn một mình đi vào quán Starbucks gần trường học.Tuy rằng còn chưa thấy qua, nhưng khi nhìn qua cửa sổ thấy một người nam nhânôm ngực chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trực giác nói cho côbiết, chính là hắn.
Thiệu Mẫn thản nhiên điqua, hắn khẽ nâng đầu, sau khi nhìn thấy cô khóe miệng cười cười. ”Mẫn đạinhân?”
“Mẫn đại nhân” là biệtdanh Vạn Quý Phi đặt cho cô, theo từ trong miệng một nam nhân khác nói ra, cảmgiác khi nghe đặc biệt quái lạ. Thiệu Mẫn ngồi xuống đối diện hắn, tinh tế đánhgiá hắn.
Thân hình cao lớn, quầnáo ngăn nắp, bề ngoài thế nhưng xem tốt lắm, trên bàn đặt chiếc chìa khóa xe kýhiệu Volvo có chút bắt mắt, càng biểu hiện ra địa vị sang trọng của hắn. Khótrách Tiếu Hà thất bại, nam nhân này từ vẻ ngoài cho đến bên trong, so với sựngây ngô của hắn thì nam tính chói lói hơn nhiều.
Tùy tiện gọi tách cà phê,Thiệu Mẫn đang đợi hắn lên tiếng.
Hoắc Duẫn Đình cầm lấycái thìa nhỏ quấy nhẹ tách cà phê một lát, rồi buông xuống. Trên bàn chất lỏngmàu đen bốc hơi nóng hôi hổi, bịt kín một tầng khói trắng trên khuôn mặt hắn.”Cô có phải rất ngạc nhiên vì sao tôi hẹn cô ra đây?”
Thiệu Mẫn xác thực rấtngạc nhiên, hơn nữa hắn thế nhưng yêu cầu gặp mặt lần này, nhất định gạt nhađầu tiểu Phi kia.
“Xin hỏi, anh lần này hẹntôi ra rốt cuộc có mục đích gì?”
Hoắc Duẫn Đình hơi hơikéo kéo khóe miệng, từ cái ghế bên cạnh cầm lấy một cáitúi giấy dai*, thuận tay đặt ở trên bàn. ”Cô xem xem.”
*giấy dai: giấy góihàng loại dày
Thiệu Mẫn kinh ngạc nhìnhắn liếc mắt một cái, kéo cái túi giấy qua mở ra, bên trong là một xấp văn kiệnA4 lớn nhỏ, không nhiều, cô dùng tốc độ tối đa của mình nhìn từ trên xuốngdưới, nội dung bên trong xoayquanh đều là của một người —- Tiếu Hà.
“Này…”
“Ngạc nhiên chứ?”
Thiệu Mẫn nắm chặt quyềnđầu đặt ở đầu gối, trong lòng không hiểu sao thật sự rất khẩn trương. Cô nỗ lựctự trấn tĩnh bản thân, dùng tay kia lật trang giấy, tiếp tục xem. Một phần tưliệu lướt sơ qua, cô căn bản nói không ra lời, mồ hôi lạnh từ trên cổ chảyxuống, chui lọt vào trong ngực.
Hoắc Duẫn Đình từ tronglọ cầm một viên đường ra, thoải mái thưởng thức. Bộ dáng của hắn nhìn có vẻ nhưtùy ý, nhưng khi nói chuyện lại lộ ra hàn khí.
“Vạn Quý Phi là một ngườicực kỳ đơn thuần, thà nói cô ấy đơn thuần, chi bằng nói cô ấy không xảo trá.Thế giới của cô ấy rất đơn giản, gia đình có bối cảnh tốt, có người nhà yêuthương.
Nghiêm túc học tập, tươnglai sau khi tốt nghiệp lại có ý định về nhà kế thừa phòng khám nhỏ, vui vui vẻvẻ làm một người thầy thuốc, đây là mục tiêu của cô ấy. Chính là…” Hắn tạm dừngmột chút, mắt cũng không nháy mắt nhìn chăm chú Thiệu Mẫn: “Cố tình có ngườimuốn lợi dụng cô nhằm mục đích nào đó.”
“Anh… cái này … Là từ đâumà có?”
“Thám tử tư a, có tiền cóthể tra ra chân tướng, hơn nữa tốc độ cực