Đầu tháng sáu, trường họccông bố danh sách những sinh viên được tuyển chọn trao đổi với trường đại họcXX ở Đài Loan, Vạn Quý Phi không được tuyển chọn, vì thế cô có chút mất mát,nhưng đồng thời lại thoáng nhẹ nhàng thở hơi ra.
Đến Đài Loan tiến hànhtrao đổi học tập là giấc mộng của cô, thế nhưng là nếu thực sự được tuyển chọn,kia học kỳ sau sẽ ở Đài Loan cho tới cuối năm. Nói như vậy, phải cùng Hoắc DuẫnĐình chia xa. Phải tách ra mấy tháng, cô ngẫm đi ngẫm lại lại có điểm khôngmuốn.
Gọi điện nói chuyện cùngngười nhà về việc này, Vạn Quý Phi biểu hiện hơi thất vọng, ai ngờ anh trai thếnhưng sau đó lại gọi điện thoại đến.
“Em thật muốn đi ĐàiLoan?”
“Là muốn, bất quá…”
“Thật muốn đi, anh có thểcùng lãnh đạo trường của em nói một chút.” Thầy hướng dẫn của Vạn Tuế trước kiahiện tại là phó hiệu trưởng của trường học, bọn họ giao tình rất tốt.
“Mới không! Nếu khôngchọn em, liền đại biểu rằng em chưa đủ điều kiện!” Vạn Quý Phi phi thường có cốtkhí phản đối, về phương diện khác cô cũng không thật sự muốn đi.
“Ừm, cũng đúng, vậy đừngủ rũ!” Miễn cho bà nội gọi điện thoại quấy rầy hắn, nói hắn không quan tâm đếnem gái.
“Nào có ủ rũ…” Vạn QuýPhi nằm ở trên giường, trong tay còn cầm nửa quả táo đã bị cắn gặm. Thật khóthấy, anh trai thế nhưng bởi vì việc nhỏ thế này mà đặc biệt gọi điện thoạiđến, không thể không nói, điều này làm cho cô cảm thấy rất uất ức .
“Anh, chuyện hôn lễ chuẩnbị như thế nào?” Hắn cùng Đạm Dung quyết định cuối tháng sáu cử hành hôn lễ, màtrước đó một ngày vừa vặn hoàn thành xong kì thi thử. Vạn Quý Phi đoán vì lý donày mà người nhà quyết định chọn ngày này, đại khái cũng là vì cô đi.
“Có khỏe không, chuyệnkết hôn không vội, ngược lại là tháng bảy bệnh viện muốn chuyển chỗ, chuyện nàycó vẻ có chút phiền toái.” Bởi vì chuyện này, thời gian nghỉ kết hôn không thểquá dài.
“Lại chuyển?” Bệnh việntrung tây y kết hợp ở thành phố M trong mấy năm này đã chuyển hai lần.
“Ừ, sau khi chuyển tớichỗ mới, thiết bị chữa bệnh sẽ rất tốt càng hiện đại hoá, đến lúc đó còn có thểđổi tên là trung y viện, trong tương lai chính phủ thành phố định ban hànhchính sách cho trung y. Đúng rồi, chúng ta còn trở thành bệnh viện trực thuộccủa trường em.”
Nghe thấy tin tức này,Vạn Quý Phi tinh quang chợt lóe: “Phải không? Thế nghĩa là bệnh viện các anh sẽmời sinh viên tốt nghiệp từ trường học em tới làm việc phải không?”
“Đương nhiên, đang tiếnhành thông báo tuyển dụng. Như thế nào? Có ứng cử viên tốt muốn đề cử?”
“Đúng có người nha.” VạnQuý Phi lập tức đã nghĩ đến Tiếu Hà.
Cùng anh trai nói sơ quatình huống Tiếu Hà, Vạn Tuế cuối cùng nói: “Em hỏi qua xem hắn có viết đơn nộphay không, nếu không gửi tư liệu cho anh. Bệnh viện chúng ta nội trong năm nămtới sẽ đem khoa chỉnh hình cùng khoa hồi phục phức năng xây dựng trở thànhchuyên khoa trọng điểm cấp tỉnh, sư huynh kia của em đọc châm chích tương laisẽ có rất nhiều cơ hội để phát huy.”
“Thật tốt.”
Sau khi gác máy, Vạn QuýPhi vô cùng kích động. Cô nóng vội gọi điện thoại cho Tiếu Hà, đáng tiếc đốiphương tắt máy, liền nhắn tin qua cho hắn, kết quả hai ngày cũng chưa thấy hồiâm.
Tìm không thấy người, côđành phải hỏi Thiệu Mẫn: “Cậu gần đây có liên hệ với tiểu Hắc không? Biết Tiếusư huynh tìm được công tác chưa?”
“Này…” Nhắc tới Tiếu Hà,Thiệu Mẫn lòng bỗng trầm hẳn xuống. ”Tớ không biết nha.” Từ sau lần đó cô cùngtiểu Hắc cũng chưa nói chuyện điện thoại, càng miễn bàn Tiếu Hà.
“Giúp tớ gọi điện thoạicho tiểu Hắc, tớ có chuyện rất trọng yếu muốn tìm Tiếu sư huynh!”
“Tìm hắn làm gì?”
Vạn Quý Phi đem tin tứctừ anh trai đến chia sẻ với cô. ”Tớ cảm thấy nếu sư huynh có anh trai tớ giúp,cơ hội sẽ rất cao.”
“Kia…” Thiệu Mẫn chi chingô ngô không muốn gọi cuộc điện thoại này.
“Đi thôi đi thôi! Sự tìnhquan trọng đại, không thể chậm chạp!” Vạn Quý Phi không ngừng thúc giục.
Thiệu Mẫn bất đắc dĩ,đành phải gọi cho tiểu Hắc. Đơn giản nói vài câu, liền cắt đứt trò chuyện,Thiệu Mẫn vẻ mặt chán nản nói: “Tiểu Hắc nói sư huynh chuyển khỏi ký túc xá,hiện không ở cùng hắn.”
“Kia bọn họ còn cùng nhauthực tập đi?”
“Tiểu Hắc đã tìm đượccông tác, không đi thực tập .” Thiệu Mẫn nhỏ giọng nói dối. Làm ơn, kỳ thật làsư huynh không chịu gặp cô.
“Như vậy…” Đây là cơ hội rấttốt, bỏ lỡ thật sự đáng tiếc, nhớ tới sư huynh ngày đó thầm oán mình, Vạn QuýPhi lòng nóng như lửa đốt.
“Tớ nói nè, Tiếu sư huynhcó khả năng đã tìm được công tác, cậu cũng đừng quản.”
“Ai, chỉ hy vọng nhưthế.” Tìm không thấy người, dù muốn hỗ trợ cũng bất lực.
Cuộc sống công việc sứtđầu mẻ trán, mỗi ngày trừ bỏ đọc sách vẫn là đọc sách, Vạn Quý Phi khi nhàn rỗivẫn không quên gọi điện thoại cho Tiếu Hà, đáng tiếc vẫn như cũ là tắt máy. Gửitin nhắn cho hắn, gửi tin qua QQ, vẫn không có chút động tĩnh. Một ngườithế nhưng hoàn toàn biến mất như vậy, có khi ngẫm lại khó tránh khỏi cảm thấyphiền muộn.
Hoắc Duẫn Đình trongkhoảng thời gian này cũng không có tin tức, lần đó sau khi rời sân bay, hắnkhông nhắc chuyện yêu cầu ra gặp mặt, đại khái là sợ quấy rầy cô ôn tập. Điệnthoại vẫn như cũ một ngày một cuộc, mỗi đêm cô đều ở trong hơi thở trầm thấpcủa hắn lại có chút mệt mỏi say ngủ.
Hoàn thành xong cuộc thicấp 6, Vạn Quý Phi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thật tốt, phỏng chừng hẳn là cóthể thuận lợi thông qua. Nhìn lịch treo tường, mới phát hiện cô với hắn đã nửatháng không gặp. Tuy rằng qua vài ngày nữa là có môn thi, nhưng cô đột nhiêncảm thấy rất muốn gặp hắn.
Gọi điện thoại cho hắn,thế nhưng không ở trong vùng phủ sóng. Toàn bộ buổi chiều, cô không ngừng nhìnnhìn di động, đáng tiếc một cái cuộc gọi cũng đều không có. Thẳng đến chạngvạng, hắn mới hồi âm.
“Em tìm anh?”
“Phải. Anh ở đâu?”
“Anh đi Hương Cảng, vừarời thuyền.” Xung quanh hắn mang theo tiềng ồn, phỏng chừng ở trên đường.
Trách không được. ”Khinào thì trở về?”
“Thứ hai.”
“A!” Tin tức này thực làmcho người ta uể oải, cô phiền chán cào bới mái tóc.
“Như thế nào,nhớ anhsao?” Hắn trêu chọc hỏi.
“Mới không có!” Khi nhớhắn nhưng lại không thể gặp người, Vạn Quý Phi dỗi túm lấy con búp bê trêngiường, đấm nó cho hả giận.
“Ha ha!” Nghe ngữ khí cóthể tưởng tượng ra bộ dáng hiện tại của cô, Hoắc Duẫn Đình rốt cục cũng lộ ratươi cười khó mà có được trong khoảng thời gian này. Luyến ái nha, quả nhiênphải hiểu được khi nào kéo khi nào thả. Càng buộc chặt sẽ chỉ làm cô sợ hãi, cóchút khoảng cách mới có thể khiến cô học được quý trọng. Cho dù hắn cũng khómà nhẫn, nhưng để có được hiệu quả như ngày hôm nay, chứng minh chịu khổ làđáng giá .
“Nghĩ muốn quà gì?” Hắnnắm di động đứng ở đám người giữa ngã tư đường, bỗng nhiên cảm thấy kỳ thậtthành phố chật chội bận rộn này trở nên vô cùng đáng yêu.
“Không cần.” Cô cái gìđều không cần, cũng chỉ muốn gặp hắn mà thôi.
“Thật sự không cần?” Hắnhỏi lại.
“Không cần!” Cô tăng thêmngữ khí.
“Vậy được