Trăng sáng sao thưa, gióthổi hiu hiu, trong công viên thành phố M tại một góc ghế đá nào đó, một cô gáimặc lễ phục màu hồng nhạt đang cố gắng đối phó bánh ngọt dâu tây trước mắt. Bêncạnh nam nhân thân hình cao lớn duỗi thẳng hai chân thon dài, hai tay chống đỡở phía sau người, bất đắc dĩ nhìn cô.
Ở dưới tình huống khônghề chuẩn bị chợt nhận được lời thổ lộ của cô, Hoắc Duẫn Đình kinh hỉ vạn phầnlồng ngực nóng lên. Cho dù lúc ấy ở ngay giữa trung tâm đường cái, cũng đềukhông thể ngăn cản được dục vọng muốn hôn cô. Chính là cô nàng này, lập tức trởvề một câu, đem nhiệt tình với mới chớm lên của hắn áp bách trở về.
“Thật đói thật đói!” Côvòng cánh tay quanh thắt lưng của hắn thanh âm mềm mại làm nũng, Hoắc Duẫn Đìnhlúc ấy cơ hồ đã nghĩ đem hai tay bóp lấy gáy bột trên cái cổ mê người của cô.Tách ra nửa tháng, cô không thể có một chút lãng mạn được sao?
Vạn Quý Phi lấy miếngbánh ngọt cuối cùng bỏ vào trong miệng, cẩn thận đem cái hộp không để sang mộtbên, sờ sờ cái bụng trướng phình. Một chai nước đưa qua, cô tiếp nhận sau đóuống một ngụm nho nhỏ, thở hắt ra một cái thật sâu.
“Ăn thật no!”
Nhẹ khép đôi mắt, HoắcDuẫn Đình đem bình cầm lại. ”Chưa thấy qua có người nào uống xong rượu mừng màlại giống như quỷ đói.”
“Làm sao? Căn bản cũngchưa ăn cái gì.” Vạn Quý Phi quyệt miệng phản bác. ”Kính xong rượu em liền chạyđến đây, bữa tiệc ăn còn chưa có xong đâu.”
“Ngu ngốc, ai bảo emkhông ăn cái gì?” Hoắc Duẫn Đình xoa xoa đỉnh đầu của cô.
“Còn không phải muốn gặpanh hay sao?” Cô ngẩng đầu lên xem xét hắn, trong bóng đêm ảm đạm một đôi mắtđen bóng phá lệ lóe ra.
Hoắc Duẫn Đình nhịn khôngđược phủ người xuống hôn lên khóe miệng của cô, nếm đến hương vị ngọt ngào kia.Mới nghĩ muốn nụ hôn xâm nhập sâu hơn, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng truyền từ xadần dần tới gần. Cô hơi giãy dụa, hắn liền thối lui. Ai, tình huống này ở trướccông chúng, cũng không phải thích hợp để thân thiết a.
“Ăn no, tiếp theo muốn điđâu?” Hắn giúp cô vén sợi tóc rủ bên má, nhét vào đằng sau hai bên tai của cô.
Vạn Quý Phi vươn bàn taynhỏ bé cầm lấy bàn tay của hắn “Trước đi dạo ở trong này một chút đi, rất no đểtiêu hóa một chút.”
Vì thế tay trong tay, dọctheo đường mòn công viên thong thả tản bộ.
Vạn Quý Phi kỳ thật córất nhiều chuyện muốn nói, chuyện về Tiếu Hà, về chuyện hôn lễ vừa rồi của anhtrai. Chính là, thời khắc này thật sự thực yên tĩnh, cô không đành lòng mởmiệng phá hư.
“Như thế nào không nóilời nào?” Hắn ôn nhu hỏi. Chính mình cư nhiên như thế thoải mái mà cùng cô tảnbộ ở công viên, nếu trước kia ai nói cho hắn có một ngày cùng một cô gái làmcái chuyện nhàm chán này, đánh chết hắn đều không tin.
“Ừ.” Cô lắc lắc cái đầunhỏ, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, từ từ mở miệng: “Hoắc DuẫnĐình, anh có phải rất yêu em hay không?”
Hoắc Duẫn Đình sửng sốt,sau đó mân miệng cười khẽ không nói. Không có được đáp án, Vạn Quý Phi dừnglại, biết biết cái miệng trừng hắn.
“Còn không nói?”
Hoắc Duẫn Đình cười lạicàng sâu.
“Này!” Cô đấm nhẹ hắn,vẫn như cũ không có nghe đến câu trả lời của hắn, tiếp theo thập phần trẻ conhướng lồng ngực hắn chui vào, ăn vạ muốn nhận được đáp án.
Hoắc Duẫn Đình ấn bả vaicủa cô, phủ ở bên tai cô nói: “Vậy em có phải rất yêu anh hay không?”
“Em đã nói rồi!” Cô từtrong lòng hắn ngẩng đầu lên cò kè mặc cả.
“Anh muốn nghe lại thêmmột lần nữa.” Câu nói kia, giống như nghe mấy trăm lần cũng đều sẽ không biếtchán.
Vạn Quý Phi tròng mắt vừachuyển, hai tay thủ sẵn ở cổ của hắn, nhón bàn chân tiến đến bên tai của hắn,chần chờ vài giây, mới chậm rãi nói: “Em… Chán ghét anh!” Nói xong cô đã nhanhnhẹn né ra, trong không khí vang lên tiếng cười như chuông bạc.
Hoắc Duẫn Đình tức giận nhìnmạt thân ảnh hồng nhạt phía trước, làn váy mềm mại nhẹ nhàng bay lên, hắn cảmthấy cô tựa như yêu tinh rơi xuống thế gian. Phía trước là cái quảng trường, côđang đứng tại nơi kia đối với hắn tươi cười ngọt ngào.
“Đùa giỡn anh?” Hắn trừnghai mắt, làm bộ dáng thật hung ác, bước nhanh đuổi theo.
Vạn Quý Phi nhanh chânchạy đi, trên mặt giữa quảng trường được che kín rậm rạp bởi các lỗ nhỏ, khiHoắc Duẫn Đình bắt được cô, lỗ nhỏ kia đột nhiên phun ra cột nước cong cong.
“Oa a!” Vạn Quý Phi caogiọng thét chói tai, trên người nháy mắt đã bị xối ướt. ”Đi mau, ướt hết rồi!”
Cô vỗ cánh tay hắn kêuto, ai ngờ Hoắc Duẫn Đình tựa như đứa trẻ con nghịch ngợm, ôm cô đứng giữa cộtphun nước. Vạn Quý Phi tránh qua né lại vài lần rốt cục cũng không thoát liềnxòe hai lòng bàn tay hứng nước tạt vào người hắn.
Tiếng cười vui vẻ thanhthủy thay nhau vang lên, bọn họ không để ý tới ánh mắt người bên ngoài, vui đùaquên mình. Có lẽ giữa các đôi tình nhân thường hay làm những chuyện đều nhàmchán ngây thơ như vậy, cuối cùng hai người chật vật mà chạy, trở lại trên xenhìn nhau cười to.
“Mau lau, tránh cảmlạnh!” Một cái khăn mặt trùm ở trên đỉnh đầu cô.
Bộ lễ phục ẩm ướt bó sáttrên làn da, hơn nữa bên trong xe bật điều hòa, Vạn Quý Phi phi thường phối hợpđánh một cái hắt xì.
“Đi về tắm rửa trước đi.”Hoắc Duẫn Đình căn bản không trưng cầu ý kiến của cô, tra chìa khóa liền mộtđường lái xe chạy về nhà.
“Làm sao mà về?” Vạn QuýPhi lau mặt, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ căn bản không phải phương hướng đinhà cô.
Hắn đảo mắt nhìn cô liếcmột cái “Em nói đi?”
Đương nhiên là nhà hắn!Thời gian còn sớm, mới không cần thả cô đi sớm như vậy.
Sau khi về nhà, hắn thúcgiục cô đi tắm rửa.
“Ô… em không có quần áođể đổi.”
“Ai nói không có? Ở trongphòng anh quần áo nữ toàn bộ ở trong ngăn tủ.”
“Vì sao?” Vạn Quý Phisững sờ đứng ở đầu cầu thang lầu.
“Lần trước em không phảicùng mẹ anh đi dạo phố sao? Bà mua quần áo đều là đưa cho em.”
“Ách?”
“Nhanh đi!”
“Thế nào… Thế nào anh vìsao lại mua váy cho em?”
“Bà là bà, anh là anh!Được rồi được rồi, đừng chậm chạp nữa, đi thay quần áo trước đi.” Hoắc DuẫnĐình không cho phép cô lại đáp lời, đi thẳng lên lầu 3.
Thay xong bộ quần áo sạchsẽ, dì người làm cầm đi bộ lễ phục của cô. Ra đến phòng, nhìn thấy hắn cũng mộtthân nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở bên giường.
“Lại đây.” Hắn ngoắcngoắc ngón tay, trên tay kia thì cầm khăn mặt.
Vạn Quý Phi có chút dodự, cùng hắn ở trong một phòng, quá nguy hiểm nga.
“Mau nha.” Hắn giơ giơcái khăn mặt trên tay, Vạn Quý Phi mới chậm rãi thong thả bước đi qua.
Hoắc Duẫn Đình ý bảo côngồi xuống ở bên giường, sau đó cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà giúp cô chà lau máitóc ẩm ướt. Xoa xoa xoa xoa, hắn từ từ chạy xuống thắt lưng, lấy đôi môi thaycho bàn tay rảnh rang kia, nụ hôn nhỏ vụn dừng ở sau gáy trên lưng của cô.
Vạn Quý Phi giật mình mộtcái, đột nhiên nâng tay lên che lỗ tai, đỏ mặt áp giọng trầm thấp kêu: “Anhđừng xằng bậy!”
Hoắc Duẫn Đình nhất thờihóa đá. Tiểu cô nương của hắn, vẫn là không quen thân thiết giữa tình nhân sao?Có chút thất bại, hắn suy sụp ngồi xuống, tiếp tục giúp cô sát cái đầu ẩm ướt.
Tựa hồ phản ứng quá lớn,Vạn Quý Phi ngược lại bất an. Quay đầu đi, thấy mặt hắn bên ngoài bình tĩnh, côsợ hãi giải thích: “Em…”
Hắn thế nhưng buông cáikhăn ẩm ướt trong tay ra, hai tay vòng trụ bả vai của cô, thấp giọng thở dài.
“Anh sẽ không lại xằngbậy, yên tâm. Đưa em trở về, chính là muốn ở với em lâu hơn một chút, khoảngthời gian thật dài không gặp, chẳng lẽ em cũng không có chút luyến tiếc nàosao?”
“Đương nhiên có nha!” Cônặng nề mà gật đầu, sau đó xoay người dựa vào trong lòng hắn, kéo lấy quần áotrước ngực hắn, phẫn nộ nói: “Người ta có thật nhiều chuyện muốn nói với anh.”
“Nói cái gì?” Hắn ôm côthối lui đến đầu giường, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô thưởng thức mấy ngón taytrắng nõn kia.
“Hoắc Duẫn Đình.” Cô nhẹnhàng kêu. ”Em… chuyện ở chỗ Tiếu sư huynh nơi đó, em đã biết hết.”
Hoắc Duẫn Đình cả kinh“Chuyện nào?”
“Chính là… mục đích khihắn tiếp cận em, còn có… Chiều hôm đó…”
“Em làm sao có thể biết?”Hoắc Duẫn Đình nhanh chóng đẩy cô ra muốn nhìn rõ biểu tình của cô.
Đáng tiếc Vạn Quý Phi rũmắt xuống, chỉ chừa cho hắn một cái