Vạn Quý Phi lao xuốnglầu, liền nhìn thấy bà nội cùng với Hoắc Duẫn Đình ngồi ở trên sô pha uống trà,hai người nói nói cười cười vui vẻ, hoàn toàn không có chút tàn dư mùi thuốcsúng.
Không phải phản đối bọnhọ lui tới sao? Vì sao đối với hắn lại hữu hảo như vậy? Vạn Quý Phi như sư ônghòa thượng, hoàn toàn không hiểu gì hết trơn.
“Chạy nhanh như vậy, xemra còn rất tinh thần mà.” Xa Thục Mai cười trêu chọc cháu gái.
Hoắc Duẫn Đình nhìn côvẫy vẫy tay “Lại đây ngồi.”
Vạn Quý Phi ngốc lăng điđến bên người hắn ngồi xuống, trái phải chuyển đầu, hồ nghi nhìn họ. ”Anh tớilàm gì?” Cô dùng môi không tiếng động hỏi.
Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàngcười, sờ sờ đỉnh đầu của cô.”Anh nghe nói em không chịu ăn cơm?”
“Nào có?” Cô cúi đầu bĩumôi, phẫn nộ chơi đùa móng tay.
“A, đại tiểu thư bây giờlại không thừa nhận?”
Bà nội thật đáng ghét!Vạn Quý Phi cho cô cái nhìn tràn ngập oán niệm.
“Cả ngày cũng chưa ăn cáigì, bộ không đói bụng hả?”
Thanh âm hỏi han vẫn nhưcũ mềm nhẹ, Vạn Quý Phi vốn định nói không, kết quả bụng liền phi thường khôngphối hợp kêu to ‘ùng ục‘
“Đứa ngốc.” Hoắc DuẫnĐình lắc đầu.
Trùng hợp Trương Huệ Nghiđang cầm một cái chén lớn từ phòng bếp đi ra, cô hướng bên này kêu: “Tiểu Phi,mẹ hầm canh cho con nè.”
Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ bảvai Vạn Quý Phi: “Đi đi.”
“Nga.” Tiểu nha đầu cái nàythế nhưng rất nghe lời, vài bước chạy đến bên bàn ăn. Canh thực nóng, cô thổilại thổi, thế nhưng đôi mắt lại không ngừng mà hướng chỗ sô pha nhìn nhìn.
“Muốn ăn chút cơm trướchay không?” Con gái đói bụng một ngày, làm mẹ rất đau lòng a.
Vạn Quý Phi không yênlòng vẫy tay “Không cần.” Cô hiện tại chú ý cũng không ở cái bụng.
Trương Huệ Nghi bất đắcdĩ, cũng không biết phải nói như thế nào mới tốt, một lòng đều đặt ở trên ngườingười nọ. Mặc kệ, con trai với con dâu chốc nữa sẽ trở về ăn cơm, cô còn phảiđi mua đồ ăn.
Phòng khách bên kia, XaThục Mai cùng Hoắc Duẫn Đình đang khách khí nói chuyện phiếm.
“Mẹ cháu bây giờ có cònđau đầu nữa không?” Xa Thục Mai nâng chung trà lên lơ đãng hỏi.
“Sau khi về Pháp khôngcòn phát tác nữa ạ, ngồi máy bay hơn mười giờ cũng còn có tinh thần, đây làchuyện tốt trước nay chưa từng có. Bà gọi điện thoại đến khen ngợi nói bác sĩXa y thuật rất cao, về sau sẽ hảo hảo đáp tạ.”
Xa Thục Mai vừa lòng gậtgật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhập ngụm trà. Trên bàn đầy quà tặng, cô nhìn trongmắt lại nói tiếp: “Cháu quá khách khí rồi, còn đặc biệt đến nói lời cảm tạ.”
Hoắc Duẫn Đình lông mikhông kiềm chế được nhíu một chút, xem ra đối phương là đang cố ý xuyên tạc ýđồ đến đây của hắn. Đôi mắt lóe lóe, hắn không nói nữa, khóe miệng cong lêntrên mặt tràn đầy ý cười.
Trong phòng khách khôngkhí thật yên lặng, Vạn Quý Phi hai ba ngụm liền nhanh chóng giải quyết xong bátcanh, ném chiếc đũa liền chạy trở về.
“Nhanh như vậy, cẩn thậnkhông thể tiêu hóa bây giờ!” Bộ dạng cô rất giống như ăn thịt người vậy, XaThục Mai nhịn không được trách cứ cháu gái.
“Ăn canh làm sao khôngthể tiêu hóa?” Vạn Quý Phi nói thầm, người ngồi bên đưa qua một cái khăn tay,cô trực tiếp đem miệng đưa đi qua. Hoắc Duẫn Đình nhẹ nhàng ấn ấn, giúp cô laukhô vết dầu mỡ dính bên miệng.
“Chính mình không có tayhay sao?” Nhìn thấy hai người thân mật không kiêng nể gì, Xa Thục Mai đáy mắtliền bốc hỏa.
Bàn tay Hoắc Duẫn Đìnhtrong chốc lát cứng đờ, sau đó cực tự nhiên thu hồi khăn tay, trên mặt tươicười thủy chung không thay đổi. Mà Vạn Quý Phi ngoảnh mặt đi, làm bộ như khôngnghe thấy.
Bàn tay cầm khăn tay vothành một đoàn bỏ vào trong túi tiền, Hoắc Duẫn Đình ngẩng đầu, ánh mắt sángquắc nói: “Bác sĩ Xa, cháu không muốn quanh co lòng vòng, kỳ thật lần này đếnnhà, cháu có chuyện thực mạo muội muốn thỉnh cầu.”
Đại khái đoán được hắnmuốn ám chỉ đến chuyện gì, khuôn mặt Xa Thục Mai lập tức dựng lên, trở nên thậpphần nghiêm túc.
Hoắc Duẫn Đình kéo bàntay Vạn Quý Phi đang đặt ở trên đùi qua nắm chặt, lời nói rất chân thành: “Cháucùng tiểu Phi tâm đầu ý hợp, hy vọng bác sĩ Xa đồng ý chúng cháu được kếtgiao.”
Xa Thục Mai sắc mặt khócoi, hay ột cái tâm đầu ý hợp, xú nha đầu liền chỉ biết đối với tên kia ngâyngô cười. Nếu nói thẳng ra không đồng ý, tiểu nha đầu kia phỏng chừng lại muốnphát tác, đến lúc đó cô còn trên lưng phải gánh cái tội danh đánh vỡ uyên ương.
Nghĩ nghĩ, bà uyển chuyểnnói: “Tiểu Phi còn đang học, yêu đương sẽ ảnh hưởng với việc học của nó.”
“Cháu nào có?” Vạn QuýPhi vội vàng vì chính mình biện hộ.
“Dạ, tiểu Phi hiểu chuyệnlắm, đợt vừa rồi cô ấy có kỳ thi, chúng cháu chỉ gặp mặt có một lần. Mỗi lầncháu gọi điện thoại qua cho cô ấy, chỉ nói hai câu là cô ấy liền la hét muốnxem sách.” Hoắc Duẫn Đình dùng hai cái bàn tay vòng trụ bàn tay nhỏ bé của cô,mỗi một câu nói đều ôn nhu nhìn cô, đáy mắt chứa sự sủng nịch nồng đậm.
Cái này thật sự khôngphải diễn trò, nhưng ở trong mắt Xa Thục Mai lại có chút giả. Cô khụ hai tiếng:“Nó còn nhỏ.”
“Cháu sắp 22 tuổi rồi!”
“Câm miệng!” Xú nha đầunói một câu bác bỏ một câu, một chút rụt rè cũng đều không có.
Nói chuyện bị mắng, VạnQuý Phi bất mãn mếu máo.
“Ngoan, bà nội nói chuyệnđừng chen vào.” Hoắc Duẫn Đình sờ sờ cái ót của cô, mềm nhẹ trấn an, Vạn QuýPhi đành phải im tiếng.
Con gái lớn thật sự khôngthể nhờ vả, cùng người nhà xung đột, thế mà ở trước mặt tên kia lại thuận theohệt như con mèo nhỏ. Xa Thục Mai hận nghiến răng ngứa lợi, nhưng không có biểulộ ra ngoài, ngữ khí vẫn như cũ không hờn không giận: “Nói thật, tiểu Phi cònchưa được 22 tuổi, người trong nhà không đồng ý để cho nó yêu đương sớm nhưvậy.”
“Cháu…” Vạn Quý Phi muốnmở miệng, bàn tay bị hắn nắm nhấn mạnh một cái, cô mới đúng lúc dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình từ từ đáp:“Dạ, cháu hiểu được.”
Xa Thục Mai đắc ý tiếptục: “Học y thực sự rất lao lực, chỉ sợ yêu đương sẽ làm nó phân tâm. Nó tươnglai phải kế thừa phòng khám nhỏ trong nhà, trách nhiệm thực sự rất trọng đại,mọi người trong nhà đối với nó ôm kỳ vọng rất cao.”
Hoắc Duẫn Đình một bênnghe một bên gật đầu, thẳng cho đến khi Xa Thục Mai nói hết, hắn đột nhiên quayđầu đối với Vạn Quý Phi nói: “Điện thoại của anh giống như quên ở trên xe, emcó thể đi giúp anh lấy vào hay không?”
“Ách?” Vạn Quý Phi ngâyngốc không rõ dụng ý của hắn.
“Anh sợ sẽ có khách hànggọi đến tìm, làm phiền em.” Hoắc Duẫn Đình đem chìa khóa xe đưa qua, cô ngơngác tiếp nhận, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hơn mười phút trôi quađi, Vạn Quý Phi đảo hết cả xe của hắn, thủy chung tìm không thấy điện thoạikia. Cuối cùng cô quyết định không tìm nữa, căm giận về nhà.
“Không có điện thoại !”Cô vừa mở cửa ra liền kêu to, lúc này bên trong phòng khách cũng chỉ thừa lạimột mình Hoắc Duẫn Đình ngồi đó.
Nhìn thấy cô tiến vào,Hoắc Duẫn Đình đứng lên hướng cô đi tới, giơ lên một bàn tay xin lỗi: “Nguyênlai điện thoại bị anh mang vào rồi, thực xin lỗi, hại em một chuyến tay không.”
“Thật sự là…” Vạn Quý Phiđấm đấm hắn, trong lòng vì bỏ lỡ bọn họ nói chuyện mà đáng tiếc không thôi.
“Bà nội đâu?” Cô hướngphòng trong nhìn nhìn, không thấy bóng dáng của bà đâu cả.
“Nghe điện thoại đi.”Hoắc Duẫn Đình trả lời.
“Hai người vừa rồi cònnói chuyện gì đó?” Vạn Quý Phi tò mò muốn chết.
“Chỉ là