Thời gian trôi qua thậtnhanh mới đó mà đã điểm tới mười giờ ba mươi, Vạn Quý Phi không thể không về kýtúc xá, mà Hoắc Duẫn Đình thì trọ tại khách sạn nào đó một đêm cách ký túc xánửa giờ xe.
Ngày hôm sau buổi sángsau khi tan học, cô lòng như lửa đốt rời khỏi phòng học, mới vừa ra khỏi cửalớp đã bị một người trong nhóm nam sinh cũng đến từ Đài Loan gọi lại, hỏi cômượn tập ghi chép vừa rồi thảo luận trên lớp học. Xuất phát từ tinh thần hỗtrợ, Vạn Quý Phi đem tập cho bạn học đó mượn, kết quả mà bị quấn quít lấy hànhuyên vài câu, nam sinh kia còn muốn xin số điện thoại của cô.
Thật vất vả mới thoátthân, lao xuống lâu liền thấy Hoắc Duẫn Đình đứng ở bên bể phun nước. Có loạicảm giác giống như đã quen thuộc từ lâu, tựa như những ngày ở khoa trung ytrường đại học X, chỉ cần điện thoại vừa đến, hắn liền sẽ xuất hiện ở trướcmắt. Nhưng lần này bọn họ chưa có hẹn trước, mà hắn ngày hôm qua cũng chỉ hỏicô sáng nay có giờ lên lớp không, thế nhưng lại cũng có thể thần thông quảngđại tìm được phòng học.
Hưng phấn mãnh liệt hướnghắn chạy vụt tới, muốn tạo sự kinh hỉ, ai ngờ hắn giống như sau lưng có gắnthêm đôi mắt, xoay người một cái liền đem cô ôm vào lòng, cũng không nói hailời liền phủ người xuống muốn hôn cô.
Vạn Quý Phi cười cườitránh đi, chung quanh người đến người đi, căn bản không thích hợp để biểu diễnthân mật. Thế nhưng bởi vì hắn quá mức cường thế, cố định cằm của cô hung hănghôn hôn mới bằng lòng buông ra.
“Thật nhiều người !” Côlau môi thầm oán, nhưng khóe miệng mỉm cười, cũng không phải thật sự tránh né.
Hoắc Duẫn Đình giật nhẹkhóe miệng, ánh mắt hướng phía sau lưng cô chỗ cầu thang lầu dạy học liếc mộtcái, vừa rồi bóng người vẫn dựa rào chắn nhìn xung quanh bên này đã biến mất.Hai mắt sau thấu kính híp lại lúc này mới thu hồi tầm mắt, đem thứ gì đó đặt ởbên chân cầm lấy đưa qua cho cô.
“Cái gì vậy?” Vạn Quý Phimở giấy túi ra, bên trong rõ ràng chứa một cái laptop hoàn toàn mới.
“Này…” Cô hồ nghi nhìnhắn, không rõ dụng ý.
“Mới mua, cho em.”
“Vì sao? Em có máy tínhmà!”
“Không phải hỏng rồisao?”
“Hẳn là sửa tốt lắm, ngàymai liền lấy về lại.”
Hoắc Duẫn Đình không nóigì chỉ là nhún nhún vai.
“Hai cái dùng luân phiênđi, cho dù hỏng một cái rồi cũng vẫn còn có một cái khác thay thế.” [TNN: J~J]
Rất khoa trương đi!“Không cần !”
Không để ý tới tới cựtuyệt của cô, hắn hỏi tiếp cô muốn điện thoại di động, mua sim điện thoại cũngđã mua rồi. ”Anh cũng đã nạp card đủ cho em dùng, em chỉ việc yên tâm gọi làđược.”
“…” Nguyên lai hắn ở lạinửa ngày sau đó mới đi, liền vì làm mấy cái này?
“Đừng tiết kiệm như vậy,khoản nên chi thì phải dùng!”
Nhưng là hiện tại rõ ràngcó chút tiền củng không nên lãng phí, máy tính căn bản không tất yếu phải muamới, khoản chi cho cước điện thoại gọi về nhà trong lời nói kia thực mắc, côchờ lâu như vậy cũng phải chỉ vì khoản chi phí kia có chút rẻ hơn hay sao? Cái nàycăn bản chính là tiêu tiền lãng phí, không đáng!
“Hoắc Duẫn Đình, có mộtsố việc em có thể tự mình làm thỏa đáng, anh đừng cứ luôn phải quan tâm.”
Hoắc Duẫn Đình đối vớilời của cô không cho là đúng: “Dù sao anh đã đến đây, liền thuận tiện giúp emhoàn thành!”
Vạn Quý Phi chăm chú xemxét hắn, muốn mở miệng lại bị hắn đè môi lại.
“Nghe lời! Anh biết cônhóc của anh kia vội vã muốn trở thành người lớn, thế nhưng việc mà anh có thểgiúp em làm cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi. Không có cách nào khác liênhệ với em cảm giác quá tệ, anh ngay cả khi ngủ cũng không yên, chỉ sợ em sẽ xảyra việc ngoài ý muốn, em liền thuận theo anh đi!”
Hắn tổng luôn có lý do,tựa như lần trước gạt cô chuyện Tiếu sư huynh, lại vĩnh viễn xem nhẹ suy nghĩ củacô. Không nghĩ lại tốn nước miếng khắc khẩu, cô đành phải đem mấy thứ này nhậnlấy, miệng vẫn như cũ oán niệm: “Khi nào em trở về phải xách hai cái máy tínhkhẳng định nặng muốn chết!”
“Anh đến giúp em cầm tốtlắm.”
Vạn Quý Phi sửng sốt, đâylà biểu thị hắn sẽ lại đến sao? “Hoắc Duẫn Đình…”
“Ừm?”
“Em thật cao hứng khi lầnnày thấy anh đến.”
Hắn vỗ về tóc mai của cô,cười. ”Anh biết.”
Ngẩng đầu, Vạn Quý Philấy hai má đi cọ cọ ngón tay thon dài của hắn, tuy rằng cực kỳ quyến luyến cảmgiác này, thế nhưng… Cô quyết tâm mở miệng: “Nhưng là em là người lớn rồi,không muốn làm tiểu hài tử bị làm hư.”
Vòng ôm chặt thêm mộtchút, Hoắc Duẫn Đình thật sâu chăm chú nhìn cô. ”Vậy em muốn anh như thế nào?”
Vạn Quý Phi cắn cắn môi:“Em nghĩ anh đừng đến nữa, miễn cho em phân tâm.”
Hắn trầm tư một lát, cuốicùng lại cười cười. ”Anh hiểu được.”
Vạn Quý Phi lập tức quăngmình vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn từng chút từng chút một,ngượng ngùng nói: “Em biết anh thương yêu em, thế nhưng là em nên học tập tựmình đối mặt với khó khăn, không thể cứ ỷ lại mãi thế được!”
Hắn ngửa đầu nhìn trời,muốn nói cho cô biết là hắn càng thích làm cho cô ỷ lại. Từ nhỏ bị bắt một mìnhlớn lên, không có huynh đệ tỷ muội cũng không có bạn bè thân thiết, là cô gáinày làm hắn bắt đầu nảy sinh ý niệm muốn sủng một người trong đầu. Thông quasủng cô, khiến cho hắn có thể cảm nhận được chính mình là được người ta cần.Đáng tiếc, cô nhóc kia của hắn lại không cảm kích.
“Đang ở phúc mà khôngbiết hưởng phúc.” Hắn nhẹ giọng mang theo chút sủng nịnh.
“Nào có? Em phi thườngquý trọng những gì có ở trong lúc này đây! Chính là… em cũng không phải tiểuhài tử. Ai nha, anh cứ nghe theo em một lần đi.”
Trên cơ bản chỉ cần côlàm nũng, hắn sẽ không có cách.
Hai người vành tai và tócmai chạm vào nhau một hồi, đến lúc Hoắc Duẫn Đình phải vào sân bay.
“Mọi chuyện phải cẩnthận.”
“Nga.”
“Ba bữa ăn phải đúnggiờ.”
“Đi đi.”
Khi biệt ly, đôi tìnhnhân dặn dò luôn đặc biệt nhiều.
“Không được ăn mỳ ănliền, không được ăn đồ ăn cay bậy đó, nếu không sẽ bị tiêu chảy.”
“Được rồi!
“Điện thoại của anh sẽ vìem mà khởi động máy hai mươi tư giờ, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào đều có thểtìm anh!”
“OK!”
“Còn có…”
“Còn chưa hết sao?” Ngườinày thật sự so với cha của cô còn dài dòng hơn!
“Nhanh như vậy liền khôngkiên nhẫn?” Hắn búng nhẹ lên chóp mũi của cô “Anh chỉ là muốn nói, anh phảiđi.”
Vạn Quý Phi nhếch miệng,khi nghe câu như thế liền đỏ mắt. Hôm nay từ biệt, phỏng chừng chờ học kỳ kếtthúc mới có thể gặp mặt. Từ khi hai người chính thức xác định quan hệ, luônchung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khi nào thì bọn họ mới có thể hảo hảocùng một chỗ chẳng bao giờ phải cách xa?
Theo hắn đi đến ngoài cửatrường học, một chú tài xế xe taxi đứng chờ sẵn ở đó. Hoắc Duẫn Đình lại ôm cômột cái, liền kêu cô trở về. Vạn Quý Phi không thuận theo, hắn cười trêu chọccô: “Anh sợ em sẽ đuổi theo đuôi xe khóc nhè, làm cho người ta chê cười.”
“Mới sẽ không !” Cũngkhông phải diễn vỡ khổ tình.
Thẳng đến trở lại ký túcxá, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thật hắn là không muốn để cho cô nhìn thấybóng dáng của hắn khuất xa dần rồi mất hút hẳn đi?
Một giờ sau, nhận đượctin nhắn của hắn thông báo đã đến sân bay, theo sau là vài tin nhắn hàn huyênlục tục kéo đến.
“Vừa rồi anh đã quên nói,về sau cũng không chuẩn em mặc áo may ô (áo không tay không cổ) vớiquần đùi, dễ dàng chọc người phạm tội.”
“Nếu có nam nhân đến dâydưa, quyết đoán nói cho hắn rằng em đã có vị hôn phu !”
Mùa hè ăn mặc mát mẻ cóvấn đề gì? Người này ngay cả