Noel cả tuần được nghỉ,Vạn Quý Phi ở trong tình trạng ốm bệnh mà vượt qua.
Ngày 31 tháng 12 là sinhnhật của cô, bởi vì không thể ra ngoài, hai người chỉ làm tiệc chúc mừng đơngiản. Thời điểm chuông đồng hồ điểm mười hai giờ thời khắc giao thừa đã đến,trong TV pháo bông rộn rã nổ lên ầm ĩ, bên cạnh khu nhà chính là công viên lúc nàykhói lửa nổi lên bốn phía, làm cho ngày sinh nhật của cô tăng thêm không khí.
May mắn có tình nhân làmbạn, ngay cả khi bị ốm đau tra tấn, là khổ thế nhưng cũng là ngọt.
Cuộc sống trao đổi họctập tại Đài Loan sắp chấm dứt, vì có thể cùng cô cùng nhau về nhà, Hoắc DuẫnĐình sau lại đợi thêm hơn một tuần.
Một tháng trôi qua cũngđược một phần ba thời gian rồi, cùng trường học đáng yêu vẫy vẫy tay chào tạmbiệt, bọn họ rốt cục cũng bước lên hành trình trở về nhà. Khi máy bay đáp xuốngsân bay thành phố G đã là cuối năm cũ, nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh,hết thảy cứ như vừa trải qua một giấc mộng dài.
Vạn Quý Phi có thể antoàn về nhà, cao hứng nhất chính là mấy lão trong nhà. Trước khi chia xa trảiqua một trận nháo không mấy vui vẻ kia, Xa Thục Mai vẫn vì thế lo lắng khôngthôi, rất sợ tiểu nha đầu về sau cũng sẽ không thèm để ý tới lão thái bà này.
Mỗi lần nhận được điệnthoại cô gọi về nhà, Xa Thục Mai đều ngồi ở bên cạnh con dâu hoặc con, ý đồ cóthể nghe được một câu: để cho bà nội nghe điện thoại đi. Đáng tiếc một lần đềukhông có.
Lúc trước, cho dù tiểunha đầu ở thành phố G học tập, bà cháu hai người cũng chưa vượt qua một tuầnkhông trò chuyện qua điện thoại, thế nào dự đoán được lần này một lần không nóichuyện chính là cả bốn tháng, là tức giận hoặc xấu hổ, đều đủ làm cho người tathổn thức.
Nghe bên trong điện thoạicô làm nũng vừa khóc lại kêu, Xa Thục Mai lòng vừa vui lại vừa buồn. Đángthương tiểu nha đầu này sinh bệnh cũng không có người chăm sóc, cuộc sống hàngngày ở trong trường rất là khổ cực đi, bỏ qua hết mọi chuyện trước đó, trừ bỏtìm đôi mắt nhỏ kia cũng không còn phương pháp nào cả.
Vuốt ve tâm can bảo bốiđã gầy mất một vòng, Xa Thục Mai đau lòng không thôi, miệng thì thào nói: “Hoànhảo bình an vô sự, nam vô a di đà phật…”
Mọi hiểu lầm cùng nhữngviệc không thoải mái, giờ phút này tất cả đều tan thành mây khói.
Cơm chiều xong, cô dâumới ở ngoài sân nhà tản bộ.
“Vừa rồi em nhìn thấy bànội gắp thiệt nhiều rau vô trong chén của anh nha.” Còn gọi tiểu Hoắc tiểu Hoắckêu sao mà thân thiết, Vạn Quý Phi ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười. Xem ra hắnbằng vào biểu hiện lần này, thành công thông qua khảo nghiệm.
“Ừm, bà nhiệt tình làmcho anh thiếu chút nữa chống đỡ không được.”
“Phốc! Anh tưởng bà nộisẽ đối với anh lạnh lùng thản nhiên sao?”
“Anh hy vọng là tiểu tâmcan của bà đối với anh nhiệt tình như hỏa.”
“Ba hoa!” Vạn Quý Phitrợn mắt trừng hắn một cái. Nhìn lên bầu trời đêm, thật may là lúc trước khôngbởi vì người nhà phản đối mà buông tay đối phương, rốt cục mây đen cũng xua tanbầu trời đã quang đãng trở lại.
“Tiểu Phi.”
“Ừm?” Cô thu hồi tầm mắt,cười quay đầu nhìn hắn. Gió lạnh vào buổi tối rét đậm vẫn như cũ mạnh mẽ, trênhành lang cao rộng rãi, ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua ngọn cây bắn léntiến vào, không gian lờ mờ se se rét lạnh có vẻ phá lệ yên tĩnh. Cảm giác vềnhà thật sự thật sự rất tốt, cho dù là đêm tối mùa đông lạnh lẽo giá băng, cũnglàm cho người ta cảm nhận được ấm áp.
Hoắc Duẫn Đình ngồi ởtrên tay vịn hành lang, nắm chặt hai tay của cô, nhẹ giọng nói: “Nghỉ đôngchúng ta đi sang Pháp đi.”
“A?”
“Không cần ngạc nhiên,anh sớm đã có kế hoạch này. Dù sao em nghỉ cũng hơn một tháng, vậy đi thăm bamẹ anh, thuận tiện đi du lịch.”
“Này…” Quả là đề nghị mêngười, Vạn Quý Phi do dự. Xuất ngoại nha, cô cũng chưa nghĩ tới.
“Nhưng là em mới trở về.”Người nhà sẽ đáp ứng sao?
Quả nhiên, nhắc tới việcnày, Xa Thục Mai lập tức có ý kiến. ”Vừa về nhà đã muốn đi ra ngoài? Còn suốt mộttháng lâu như vậy? Bà không đồng ý!”
“Mẹ cháu nói phi thườngtưởng niệm cô ấy, muốn mời cô ấy đến rượu trang nhà của cháu đón tết âm lịch,cảm thụ một chút không khí ngày hội bên kia. Còn nữa, cũng xem như là bù lạicho tiếc nuối chuyến lữ hành mà cô ấy lần này không đi thành.” Hoắc Duẫn Đìnhnói bình thản, giống như chỉ là một chuyện bình thường nho nhỏ, Xa Thục Mai màyđã nhíu lại thành một đoàn.
“Tiểu Phi, con thấy sao?”Mọi người thấy Vạn ba ba nhìn chằm chằm con gái.
Vạn Quý Phi nhếch miệng,cô đương nhiên muốn đi nha.
Thấy cháu gái không nóilời nào, Xa Thục Mai liền biết ý nguyện của cô. ” Visa xuất ngoại không dễ làm,còn có nửa tháng nữa là tết âm lịch, hẳn là không kịp đi?”
“Chuyện làm visa, cái nàykhông khó, cứ để cháu giải quyết ạ.” Hoắc Duẫn Đình phi thường chắc chắc.
Xa Thục Mai trầm tư mộtlát, hướng Hoắc Duẫn Đình ngoắc ngoắc ngón tay: “Theo bà đến thư phòng đi.”
Lại đi thư phòng? Vạn QuýPhi thần kinh lập tức căng thẳng. Hoắc Duẫn Đình vỗ vỗ tay cô, bình tĩnh theochân Xa Thục Mai lên lầu.
Hai người mật đàm đạikhái nửa giờ, khi đi ra hắn lại mang theo vẻ mặt xuân phong.
“Bà nội nói cái gì vớianh?” Luôn luôn đứng ở bên ngoài chờ, Vạn Quý Phi nóng vội hỏi.
“Không có, chính là nóichuyện phiếm mà thôi.”
“Nói chuyện phiếm mà phảithần bí như vậy?” Cô mới không tin!
“Thật sự chính là nóichuyện phiếm.” Hắn vuốt tóc mái sang một bên, trong đôi mắt đen sâu thẳm mâuquang bức người. Nguyên lai lão nhân gia vẫn sợ hắn sẽ đem tiểu bảo bối đưa tớiPháp định cư, cho nên mới thiết lập tấm khiên phòng chống thật mạnh.
“Cháu không thể lựa chọnnơi mà chính mình sinh, quốc tịch cũng không phải cháu nói thay đổi là có thểlàm được. Bất quá cháu từ nhỏ ở nơi này lớn lên, nơi này liền là quê quán củacháu. Tương lai cháu vẫn tính sống ở đây, về sau cũng sẽ không đổi. Cháu biếttiểu Phi có trách nhiệm của cô ấy, cháu cũng sẽ không trở ngại cô ấy hoànthành.”
Nhìn hắn nói thật chânthành, Xa Thục Mai lộ vẻ xúc động. ”Vậy mẹ cháu đối tiểu Phi…”
“Mẹ cháu thực thích tiểuPhi, ở bên trong điện thoại thường thường hay nhắc tới cô ấy.”
“Như vậy…”
“Kỳ thật bà nội, bà chỉcần nói rõ, cũng không cần phải lo lắng như vậy.”
“Ai nha bà lo lắng cáigì? Tiểu nha đầu bây giờ tuổi còn trẻ, chuyện tương lai ai cũng