Ở Hoắc gia chỉ lưu lạimột tuần, bọn họ cũng không ra ngoài nhiều lắm, mọi người tựa hồ đều có chungnhận thức, chính là phần lớn thời gian ở trong nhà làm bạn với mấy lão.
Bất quá cho dù như vậy,Vạn Quý Phi cũng không sầu không tịch mịch. Hết thảy rượu trang cũng đủ làm chocô tò mò, hơn nữa Tuyết di trù nghệ siêu việt. Buổi chiều giờ Ngọ (11 a.m – 1 p.m)nào, cô cũng đều cùngTuyết di học tập cách chế biến mấy món ăn Trung Quốc.
Chỉ riêng các loại nhânbánh không thôi cũng đã có rất nhiều loại, kẹp thịt, hoa quả, còn có bánh ngọt,hoặc là món thịt cừu chiên, hoặc là làm món cà rốt hầm thịt heo, hay gan ngỗngtrần ruốc, cô lúc trước đã gặp nhưng chưa từng biết món nào dùng với loại rượunào, đủ các thứ cần phải chú ý, đều làm cho cô được mở rộng tầm mắt.
Khó tìm được người cólòng nghiêm túc học tập thật sự, Tuyết di cũng vui vẻ giảng dạy. Khi hoàn thànhxong món nào hiệu quả tuy rằng chênh lệch ý người dạy, tuy là bị người nào đóghét bỏ, bất quá hắn lại cực kỳ cổ động đem đồ ăn quét sạch.
Một đêm trước khi rời đi,Hoắc Tinh Linh lôi kéo Vạn Quý Phi trò chuyện đêm khuya, nội dung tán gẫu kỳthật cùng lần đó ở nhà Hoắc Duẫn Đình không sai biệt lắm.
“Tiểu Phi, giúp dì khuyênnhủ Duẫn Đình, khiến cho hắn tiếp quản sự nghiệp trong nhà đi. Dì đã có tuổi,nên về hưu .”
Vạn Quý Phi hoàn toànnhìn không ra một nữ nhân bề ngoài giống như chỉ mới hơn ba mươi tuổi làm saođã có tuổi, chuyện về hưu lúc này nói tựa hồ quá sớm đi. Hơn nữa yêu cầu nàycủa Hoắc Tinh Linh đối với cô có chút khó khăn, bởi vì trước đó vài ngày cũngtại đây, trong không gian tràn ngập hương rượu, cô lời thề son sắt nói sẽ ủnghộ bất kì quyết định nào của hắn.
Nhớ rõ còn không chỉchuyện này, mơ hồ đáp ứng lời cầu hôn kia, khi việc qua đi người nào đó khôngbiết vô tình hay thiện ý nhắc nhở, hở một chút liền lấy nụ hôn làm trừng phạt,giáo cô muốn chống chế cũng không được.
Bái biệt ba lão nhân giacảm giác lưu luyến không rời, bọn họ đến một trấn nhỏ khác tại Provence, chínhthức triển khai hành trình lãng mạn tại vùng phía nam nước Pháp.
Cho dù tới nơi này khôngphải thời điểm du lịch, tháng bảy tháng tám mới là mùa huân y thảo ở Provencenở rộ, nhưng nơi này nơi nơi có thể thấy được những con đường với kiến trúc cổđiển tao nhã, những con suối róc rách, hết thảy như thi như họa, đẹp không saotả xiết.
Bọn họ bỏ qua khách sạn,trực tiếp ở một nhà tràn ngập phong tình Provence. Ngoài phòng là hoa viên tinhxảo, phòng trong có phòng khách rộng rãi, bên trong căn phòng được bao bọc bởitường giấy vàng nhạt ấm áp. Gia cụ là sô pha vải bố có thêu thêm đóa hoa xinhđẹp, thảm trải tươi sáng hoa văn đa đạng theo kiểu Âu.
Đẩy cửa phòng ra, ánh mặttrời từ bên ngoài cửa sổ chiết xạ rơi xuống sàng đan ánh lên những tia sáng màucam lẳng lặng. Vạn Quý Phi thậm chí tà ác ngẫm nghĩ: bọn họ đêm nay liền ở nơinày trên giường này chăn đệm này tràn ngập kích tình sôi sục.
Lại nói đến Pháp đã mộttuần, tên kia thế nhưng rất có quy củ, trừ bỏ hôn môi vẫn không làm ra hành vinào vượt phép, ngay cả cô đều phải hoài nghi mị lực của chính mình. Rõ ràng khimới những ngày đầu nhận thức, hắn biểu hiện giống như sói hổ, thế nào mà saukhi xác định quan hệ ngược lại lại trở nên bình tĩnh? Nam nhân không phải đềulà động vật ăn thịt hay sao? Vì sao hắn có rất nhiều cơ hội xuống tay, thếnhưng vẫn cứ chịu đựng bất động?
“Thất thần làm gì? Đemhành lý thu dọn một chút, rồi chúng ta đi ra ngoài dạo phố chợ.”
Ra lệnh một tiếng, thànhcông đánh tan dòng suy nghĩ miên man của cô.
Vùng phía nam nước Phápcon người nhiệt tình yêu thương phố chợ, cơ hồ từng cái thôn từng thị trấn đềucó chợ ngày của chính mình, một tuần có một hoặc hai lần, sẽ bán ra các loại đồăn, dụng cụ, hương liệu, phục sức, tác phẩm nghệ thuật, thủ công chế phẩm.
Vạn Quý Phi lôi kéo HoắcDuẫn Đình xuyên qua hàng rong trên vỉa hè, giống như một cô vợ nơi thôn quê,cầm lấy thứ này nhìn xem, lại nhấc cái kia chơi đùa. Cô cũng không nghĩ muốnmua, thuần túy chỉ cảm thấy tò mò. Hai giờ sau, chiến lợi phẩm trong tay chínhlà chút rau dưa cùng các loại thịt, tính dùng để làm bữa tối.
Đêm đó không có Tuyết dichỉ đạo, Vạn Quý Phi đem đồ ăn Pháp quốc biến thành rối tinh rối mù, Hoắc DuẫnĐình che mắt thở dài. Kết quả bữa tối hai người đến bên ngoài một cà phê ngoàitrời giải quyết, khi đồ ăn mỹ vị vào bụng, Hoắc Duẫn Đình cảm thán: “Sau khikết hôn em nhất định phải đem trù nghệ luyện hảo, bằng không khẳng định sẽ làmanh đói chết.”
Vạn Quý Phi khẽ cắn cáinĩa bạc hàm ở miệng, rộng rãi gật đầu: “Không thành vấn đề!” Kết hôn đó làchuyện của mấy trăm năm về sau? Cô cũng không tin đến lúc đó làm không nấu đượcmột bữa cơm!
Buổi tối vẫn như cũ bìnhan trôi qua, tắm rửa xong liền ngủ, cô kéo đông xả tây chọn đề tài, mười phútsau hắn hoàn toàn không có phản ứng. Vạn Quý Phi quả thật rất muốn lay tỉnhhắn, hỏi hắn vì sao hai người đồng giường cộng chẩm, hắn còn có thể trấn địnhnhư vậy. Đáng tiếc mới vươn tay muốn kéo tóc của hắn, đã bị một cái đại chưởngngăn chận, cũng nghe được hắn dùng thanh âm khàn khàn nói: “Đừng chơi đùa nữa,ngủ! Ngày mai có chuyện rất trọng yếu phải làm!”
Có thể có cái chuyện gìtrọng yếu? Vạn Quý Phi nhếch miệng, hướng trong lòng hắn rụt lui, rất nhanhliền tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, cô bị xúccảm ngứa quấy rầy tỉnh lại.
“Heo nhỏ lười biếng, rờigiường .”
“Nhanh chút, bằng khôngbị muộn rồi!”
Mông bị vỗ vài cái, VạnQuý Phi không thể không mở mắt ra.
“Đi rửa mặt, sau đó thayquần áo! Sẽ mặc bộ váy kia ra đường.”
Hắn giao việc xong liềnbước đi ra ngoài, Vạn Quý Phi nhìn thấy hắn hôm nay ăn mặc thực đoan chỉnh, tâytrang màu đen a, giày da sáng bóng a, đó là bộ dạng mà cô chưa từng thấy qua.
Rửa xong mặt mũi, cô mớiphát hiện cái váy mà hắn ám chỉ, dĩ nhiên là tiểu lễ phục màu trắng. Trên thânđại bộ phận diện tích được khảm thủy tinh cùng kim cương, chỗ làn váy thiết kếlà tầng tầng lớp lớp sa (tên loại hàng dệt) mềm nhẹ thuần trắng, maythành hình dạng một đóa hoa lớn, chỉ dài đến đầu gối.
“Hôm nay muốn tham giayến hội?” Cô ở trước cửa hô to, không nghe được hắn đáp lại.
Vạn Quý Phi nhanh chóngđem váy mặc vào, kéo lại khóa phía sau thế nhưng lại với không tới.
“Hoắc Duẫn Đình, anh tiếnvào giúp em một chút.”
Hắn nghe tiếng tiến vào,Vạn Quý Phi lưng đối diện, lại thốt một câu: “Khóa kéo kéo lên không được !”
Người phía sau đi lêntrước, một bàn tay khoát lên lưng cô vai lộ ở trong không khí, tay kia thì đemkhóa kéo chậm rãi kéo lên trên. Lúc sau, hắn nhẹ nhàng cúi ở người xuống vénlàn tóc dài ở trên vai của cô, kéo tới trước cánh mũi ngửi ngửi, sau đó từ phíasau vòng ôm lấy cô.
“Chúng ta đi đâu?” VạnQuý Phi quay đầu, liền bị hắn cố định cằm, nụ hôn rất nhanh chóng hạ xuống.
Hắn đem thân thể của côxoay lại đối diện mình, dần dần đem nụ hôn này làm sâu sắc. Thật lâu sau, thanhâm khàn khàn mới vang lên: “Tiểu Phi, em đáp ứng rồi, phải gả cho anh.”
Vạn Quý