Ngoài cửa sổ trời lạiđang mưa, từ lúc nửa đêm đã bắt đầu, sấm chớp điên cuồng gào thét khoảng chừngmột vòng thì trầm tĩnh trở lại được một lát, hiện tại lại điên cuồng hò hétkhông ngừng.
Vạn Quý Phi nằm trêngiường, ánh mắt xuyên qua tấm cửa sổ thủy tinh, phiêu lãng ở trên bầu trời nhìnđến màn mưa trong suốt quét ngang qua trên cành lá bạch lan thụ.
Đầu hạ, mưa, mất ngủ cảđêm… Rõ ràng là trên chiếc giường mà cô vốn quen thuộc nhất, thân thể thế nhưnglại cảm thấy hư không không hiểu, chỉ có thể ôm lấy chăn, thật sâu đem chínhmình bao vây bên trong, lẳng lặng, lẳng lặng … Nghe tiếng mưa rơi.
Về nhà đã một tuần, vềphương diện trường học không biết là ai giúp cô xin phép rồi, di động bị mất, khôngcho phép ra ngoài, cấm cùng ngoại giới liên hệ. Tại nơi đây trong ngôi nhà nàylúc bấy giờ, cô xem như là bị giam lỏng .
Trong nhà mấy lão khôngthể lý giải được hành vi tùy hứng của cô, liền giống như chuyện cô rất khó đọcbiết bọn họ cố chấp giống nhau. Mặc kệ hôn nhân của cô có hiệu lực pháp luậthay không, một câu bọn họ cũng không thừa nhận chính là không thừa nhận. HoắcDuẫn Đình bị hoàn toàn cự tuyệt ở ngoài cửa, mặc cho cô khóc lại bi tình, cũngvô pháp dao động quyết tâm của bọn họ.
Tình cảnh này có điểmgiống như những vở kịch khổ tình trong TV thời xã hội phong kiến hay diễn, dùsao Vạn Quý Phi là hoàn toàn bị cô lập. Bà nội hờ hững, ba lạnh lùng đối đãi,còn có mẹ than thở. Trong thời gian bảy ngày nay, cô thấu đủ tư vị bị vắng vẻ. Cóphải đứa nhỏ nào từng làm chuyện gì sai đều bị loại trừng phạt này hay không?
Trong lòng mỗi khi khóchịu cơ hồ có thời điểm nào hít thở không thông, cô liền càng thêm hoài niệmcái ôm ấp ấm áp kia. Hoắc Duẫn Đình, anh có phải đang lòng nóng như đốt haykhông, mỗi ngày đều giống như em nóng ruột hy vọng có thể sớm ngày được giảithoát?
Ba từng tìm riêng cô nóiqua, mẹ cũng tìm cô, đều lặp lại những lời trách cứ. Kỳ thật cô cũng đã biếtsai rồi, nhìn cô mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong đóng cửa suy nghĩ không phảilà chứng minh tốt nhất rồi sao? Bước tiếp theo hẳn là như thế nào đi, ai có thểvì cô chiếu sáng một cái phương hướng?
Dưới lầu chuông đồng hồđiểm sáu giờ, Vạn Quý Phi đảo cái thân, hai mắt mệt mỏi đã muốn nhắm nghiềnlại, cảm thấy như bị bóng đen mãnh liệt bao quanh tới. Cô bối rối mở mắt ra,vuốt bụng, cố gắng hít sâu. Không có việc gì, không có việc gì !
Thời gian cứ như nặngtrĩu mà dài đằng đẳng trôi qua, thật lâu thật lâu, khi tiếng chuông rốt cụccũng ngừng lại, tiếng bước chân đúng giờ ở ngoài phòng vang lên, sau đó cóngười gõ cửa.
“Tiểu Phi, ăn bữa sáng,muốn mẹ đặt ở cửa sao?”
Không thể lại trốn tránh!Vạn Quý Phi nhấc người đứng lên, tĩnh tọa vài giây, đợi cho cơn choáng váng quađi, liền lết thân mình mệt mỏi đi mở cửa.
“Rời giường?” Con gái rốtcục cũng chủ động mở cửa, Trương Huệ Nghi có chút kinh ngạc. Trở về một tuần,trừ bỏ ở bên trong khóc nháo qua, tiểu nha đầu hầu hết thời gian còn lại tựanhư hiện tại trầm tĩnh như vậy. Loại hành động không khóc không nháo này, làmcho người ta sầu lo.
Trương Huệ Nghi đang cầmđồ ăn vào phòng, phòng nho nhỏ có vẻ thực áp lực. Cô buông cái khay trong tay,đem rèm cửa sổ kéo ra, không khí tươi mới nghênh diện đánh tới. Mưa to suốt cảmột đêm, đến buổi sáng rốt cục trời cũng trong.
“Mẹ hôm nay được nghỉ,đợi lát nữa con đi theo giúp mẹ đi mua đồ ăn, được không?” Đáy lòng có chútchuyện muốn nói cùng cô, gần đây trong nhà bởi vì chuyện của cô huyên háo màcũng thật bế tắc, mẹ chồng tức giận đến ăn không vô nuốt không trôi, ngay cảtrượng phu cũng bởi vậy mà phát ra cáu kỉnh.
Mọi người đều khó có thểchấp nhận tiểu nha đầu đã gả làm vợ người ta là chuyện thực, nhưng là hết thảymọi chuyện đã thành kết cục đã định, không phải sao? Cho dù có lại tức giậncũng phải thừa nhận. Cường ngạnh nhốt đứa nhỏ, chính là lòng tự trọng vô vịquấy phá thôi. Làm một người mẹ, cô không thể nhìn đến con gái từ từ gầy yếu màcái gì cũng không quản.
Bà nội muốn giải trừ lệnhcấm sao? Cho phép cô ra ngoài? Trong đầu tính toán, Vạn Quý Phi nắm chặt quyềnđầu, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, đau.
“Được không?” Thấy côkhông nói lời nào, Trương Huệ Nghi lại ôn nhu hỏi, Vạn Quý Phi cuối cùng gậtđầu.
“Kia trước đi rửa mặt,hôm nay mẹ từ rất sớm liền thức dậy hầm cháo, con nhất định phải ăn hai chénnga.” Buổi sáng ngày hôm qua uống sữa đều bị cô ói ra hết, Trương Huệ Nghi lolắng chết khiếp, dù sao hiện tại không chỉ một người, sức ăn của cô rất ít, cảngười gầy còm, căn bản không đủ cung cấp chất dinh dưỡng cho hai người. Hôm nayđứa nhỏ nhà họ Hoắc kia rốt cục cũng được phê chuẩn cho qua đây, hy vọng ngườinhà hai người nhanh một chút đạt được nhận thức chung, để tránh cho đứa nhỏchịu khổ.
Vạn Quý Phi nghe lời đivào trong phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ra mẹ cô còn chưa đi, cô ở chỗ nàygiám sát ăn một chén cháo, cuối cùng cũng lấy lại chút thể lực.
Đi đổi quần áo, cô cùngmẹ đi xuống lầu. Ở trong nhà ăn, vài người đang vây quanh bàn ăn sớm hơn mọihôm một chút, Đạm Dung cùng tiểu Vạn Y cũng qua đây, mà anh trai thì vắng mặtbởi có cuộc họp, đại khái đã đi làm.
Vạn Quý Phi xuất hiện,nguyên bản Xa Thục Mai cầm cái lắc chơi đùa cùng tiểu Vạn Y chợt dừng một chút.Khi cô ngồi xuống, sau đó Xa Thục Mai dường như không có việc gì khôi phục độngtác.
“Tiểu Phi, có muốn ănbánh bao hay không? Mẹ lấy cho con?”
Vạn Quý Phi nhẹ lắc đầu“Không ạ.”
Đang xem báo, Vạn ba banhìn cô liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: “Cho nó một ly sữa.”
“Không phải nói ngày hômqua khi uống không phải ói ra sao?” Xa Thục Mai tiếp lời, lập tức ý thức đượcchính mình còn đang tức giận lại căm giận ngoảnh mặt.
Lúc này Đạm Dung đem mộtđĩa táo đã xử lý đưa qua “Chịu chút đi, có chút chua, khi khẩu vị không tốt cóvẻ dễ lót bụng.”
Sợ mình không biết thânbiết phận lại khiến người chán ghét, Vạn Quý Phi lấy một miếng chậm rãi nhấmnuốt.
Sau đó theo mẹ đi siêuthị một chuyến, trên đường về khi đi qua một nhà bán trái cây ở ngã tư, lão bảncùng các cô vui mừng chào hỏi, cứng rắn đưa cho các cô một túi táo thật to.
“Ai nha cũng đừng kháchkhí, lần trước may mắn có bác sĩ Xa chữa khỏi bệnh của tôi, hôm nay tôi mới cóthể tinh thần chấn hưng đứng ở chỗ này, chỉ chút này xem như thành ý hai đứahãy nhận đi.”
Thịnh tình người ta cũngkhông thể chối từ, hai người đành phải nhận lấy. Lúc sau, Trương Huệ Nghi lôikéo tay con gái, cười nói: “Luôn có rất nhiều người nhiệt tình, không phảingười này chính là người kia, trong nhà hoa quả ăn không hết.”
“Đó là bởi vì mọi ngườiđều được bà nội giúp.”
“Ân. Tiểu Phi…” TrươngHuệ Nghi đột nhiên dừng lại cước bộ, nhìn con gái hơi cảm khái: “Phòngkhám nhỏ tuy rằng không lớn, thế nhưng rất nhiều rất nhiều người cần. Nó đã ởtrong này đã vài chục năm, đã trải qua mấy phần phong sương (gian nan vất vả), vẫn như cũ đứng sừng sữngkhông ngã, toàn bộ đều là dựa vào bà nội con tự lực chống đỡ. Kỳ thật bà tuổilớn, rất muốn có thể sớm một chút lui ra để an hưởng tuổi già. Nhưng anh traicon lại cự tuyệt kế thừa phòng khám, cho nên bà mới đem hết mọi hi vọng đều kýthác trên người con. Bà so với bất luận kẻ nào đều hy vọng con có thể mau chóngtiếp quản phòng khám, hy vọng con có thể đem truyền thống làm việc thiện củaphòng khám nhỏ ngày càng rạng rỡ. Bởi vậy cbà mới đặc biệt nghiêm khắc với con,con biết không?”
Vạn Quý Phi gật đầu,chuyện này cô đương nhiên rõ ràng, năm đó lựa chọn học y, cô liền rõ ràng hiểuđược chính mình là bị giao cho trọng trách, khi đó cô còn cảm thấy vô cùngquang vinh.
Trương Huệ Nghi cườicười, vuốt đầu nữ nhi, thực vui