Lần trước khi Tiêu Hề Hề nhắc nhở Lạc Thanh Hàn cẩn thận bị người khác ám toán, Lạc Thanh Hàn đã không tin lời nàng.
Tuy rằng sau đó sự việc xảy ra chứng minh lời nàng nói là đúng, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn không hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Hắn vẫn đang quan sát kỹ lưỡng.
Mức độ cảnh giác quá cao.
Tiêu Hề Hề biết, chỉ dựa vào lời nói không thể tác động đến hắn, nàng chỉ còn cách dùng hành động thực tế để chứng minh
Có vậy nàng mới có thể nhận được sự tin tưởng từ hắn.
Lấy thân thử độc là nước cờ hiểm, dù rủi ro cao nhưng kết quả nhận được cũng rất xứng đáng.
Tiêu Hề Hề tin rằng, trải qua chuyện này, Lạc Thanh Hàn đối với nàng tín nhiệm có thể tăng lên một bậc.
Bảo Cầm vẫn là không hiểu.
Chỉ cần một câu là có thể giải quyết phiền toái, cần gì phải làm đến nước này?
Ục ục ~
Bảo Cầm hỏi: "Âm thanh gì vậy a?"
Tiêu Hề Hề sờ sờ bụng nhỏ khô quắt lại của mình, bộ dạng đáng thương vô cùng mà nói: "Là bụng ta gọi ngươi đó, nó muốn nói cho ngươi biết là nó đói a.
"
Tối hôm qua thứ gì ăn được đều bị nàng nôn ra hết, hiện tại đói đến mức không chịu được.
"Người nghỉ ngơi đi, nô tỳ liền đi cho người chuẩn bị đồ ăn sáng.
"
Bảo Cầm quay người đi ra ngoài.
Khi nàng đi tới cửa, nhìn thấy hai người đứng ngoài, bị dọa đến hoảng sợ, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ bái kiến Thái Tử điện hạ.
"
Thái Tử đến đây từ lúc nào? Tại sao một chút tiếng động cũng không có?
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Ngươi mau đi.
"
Bảo Cầm vội vàng rời đi.
Tiêu Hề Hề vốn định nhắm mắt ngủ một lát, lại nghe được động tĩnh ngoài cửa, liền xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường hành lễ.
Lạc Thanh Hàn vội nói.
"Ngươi còn bệnh, ta chuẩn cho ngươi miễn lễ.
"
Tiêu Hề Hề lộ rõ nét mừng rỡ, cười nói: "Đa tạ điện hạ.
"
Nàng lại yên tâm thoải mái mà nằm trở về.
Nàng không biết Lạc Thanh Hàn đã đứng bên ngoài bao lâu và đã nghe được những gì.
Mà kể có bị nghe toàn bộ cũng không đáng bận tâm.
Lạc Thanh Hàn đi đến mép giường, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.
Tiêu Hề Hề chớp mắt: "Điện hạ vì sao nhìn thiếp như thế?"
Lạc Thanh Hàn không nói gì, ánh mắt nặng nề mà nhìn nàng, tựa như là muốn xuyên da thịt để thấy rõ trái tim nàng.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Về sau không cần làm như vậy, ta không cần bất cứ ai bảo vệ.
"
Tiêu Hề Hề trong mắt phảng phất ảm đạm, hạ giọng nói: "Nga.
"
Không nghĩ tới nàng làm đến mức này,