Lý trắc phi mắt trợn to, không dám tin hỏi lại.
"Từng này đồ ăn, để thiếp một mình ăn hết sao?"
Nhiều đồ ăn như vậy, nàng một mình sao có thể ăn hết được? Thái Tử đây là muốn khiến nàng no bụng đến chết sao?!
Tiêu Hề Hề cũng ngỡ ngàng, hỏi lại Lạc Thanh Hàn.
"Chỗ này để một mình Lý tỷ tỷ ăn hết sao?"
Chỗ này nhiều đồ ăn ngon như vậy, lại để một mình Lý trắc phi ăn, Thái Tử ngươi thật quá bất công!
Nàng nhéo tay áo Lạc Thanh Hàn, mắt long lanh cầu xin.
Nàng cũng muốn ăn mà!
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng bị nhìn đến run rẩy, sợ hãi mà buông tay ra, phát ra tiếng nức nở đáng thương.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy trái tim mình có chút xao động.
Hắn nhịn không được xoa nhẹ đầu Tiêu Hề Hề, nhàn nhạt phân phó.
"Đi câu thêm một con cá, theo khẩu vị của Tiêu lương đệ mà làm.
"
Tiêu Hề Hề lập tức nín khóc, cười rạng rỡ nói: "Thiếp muốn ăn cá xắt miếng, cho thật nhiều ớt!"
Bảo Cầm mỉm cười đồng ý, đi về hướng hậu viện.
Lạc Thanh Hàn thấy Lý trắc phi bất động, lạnh giọng nói: "Trong nửa canh giờ nếu ngươi không ăn xong thì chờ chịu phạt đi.
"
Lý trắc phi không còn lựa chọn, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp từng miếng một.
Nàng càng ăn càng khó chịu, nước mắt như mưa rơi xuống.
Nàng ngày thường vì duy trì dáng người, ăn rất ít, một bữa cũng chỉ ăn nửa chén cơm, nhưng hiện tại phải ăn hết tám món đầy ụ.
Nàng gian nan ăn đến món thứ ba, thật sự là không thể ăn thêm được nữa.
Nàng một tay xoa bụng, cảm giác sắp nôn ra đến nơi.
Nàng nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Thái Tử, cầu xin Thái Tử có thể tha cho nàng.
Bữa cơm trưa bị người khác phá bĩnh, Lạc Thanh Hàn lúc này thực khó chịu, nếu hắn khó chịu, cư nhiên cũng sẽ không để cho người khác vui vẻ.
"Ta khuyên ngươi tốt nhất ăn nhanh lên, thời gian không còn nhiều đâu.
"
Lý trắc phi cố gắng ăn xong đĩa thứ ba, đến lúc dời đũa sang món thứ tư, nàng ta rốt cuộc nhịn không được, đột ngột bò dậy, vội vã lao ra,