"Được rồi, nô tỳ nhất định sẽ chọn những người có năng lực làm việc cho chủ tử.
" Xuân Ny nghe vậy liền hưng phấn nói, nàng ấy chỉ sợ chủ tử của mình mềm lòng, chọn mấy cung nữ nhỏ tuổi không làm được việc gì.
Ở đây không giống ở phủ Hách Xá Lý, không có di nương giúp đỡ, mọi chuyện chủ tử đều phải tự dựa vào chính mình.
Ngày thứ hai Nữu Hỗ Lộc thị được thị tẩm liền đến thỉnh an thái hoàng thái hậu, Minh Huyên không đi, nàng không muốn làm gì đặc biệt.
Mùng một và mười lăm đi theo mọi người đến thỉnh an là đủ rồi.
Còn vị thái tử đáng yêu đó, ít gặp thì tốt hơn, trí nhớ của tiểu hài tử kém, ít gặp sẽ quên ngay.
Kết quả nàng không đi, nhưng mà có người… Lại tới!Thái tử gia mặc một thân màu vàng, thân hình mũm mĩm, trên đầu tết một bím tóc nhỏ, được nhũ mẫu ôm, theo sau là một nhóm cung nhân, cứ như vậy công khai đi vào.
Minh Huyên chớp mắt, lại chớp mắt… Nàng không nhìn lầm, thái tử gia đang duỗi tay về phía nàng.
"Sao điện hạ lại đến đây? Ngài dùng thiện chưa?" Minh Huyên hành lễ, bỏ qua đôi tay của thái tử, xấu hổ hỏi.
Dận Nhưng ngẩng đầu, đưa tay ra, nói: “Ôm cô, tay của cô mỏi rồi!”Minh Huyên chỉ có thể duỗi tay ôm cậu bé vào lòng, lúc ôm còn véo véo bím tóc nhỏ trên đầu cậu bé để giải hận.
"Tay này đặt ở đây, tay này đặt cao lên một chút!" Được ôm nhưng Dận Nhưng vẫn không hài lòng, cậu bé chỉ huy hai cánh tay của Minh Huyên đặt ở chỗ khiến mình thoải mái hơn.
Sau đó mới hài lòng hít sâu một hơi, vô cùng thỏa mãn nói: "Không có mùi thơm, rất tốt!"Cả người Minh Huyên chết lặng, ôm Dận Nhưng không dám cử động, tuy rằng nhóc con trong lòng nàng rất đáng yêu, nhưng mà cậu bé còn đáng sợ hơn cả bom mìn, không cẩn thận thì mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
"Cô đến… Đến để kiểm tra xem ngươi có nghe lời hay không?" Sau khi tìm được vị trí thoải mái, Dận Nhưng mới mở miệng nói.
Minh Huyên hốt hoảng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”"Hôm qua ngươi có dùng thiện không?" Dận Nhưng theo lý mà nói, hoàng a mã nói nhiều khi sẽ có một số người vì thấy mình nhỏ tuổi mà giở trò lừa gạt, lúc này phải biết phân