Sau khi sinh thái tử, hoàng hậu khó sinh mà chết, hoàng thượng đích thân nuôi nấng thái tử nên đã đưa Bảo Thanh a ca đến nhà của đại nhân Nạp Lan Minh Châu nuôi dưỡng, kể từ đó, mặc dù ngoài mặt chủ tử không biểu hiện ra, nhưng trong ánh mắt đã có ý kiến với hoàng thượng.
Ngay cả một nô tài như bà ta cũng có thể cảm nhận được, huống chi là hoàng thượng chứ? Vì thế hoàng thượng rất ít khi triệu chủ tử đến thị tẩm, bây giờ nhìn chủ tử lại bị Mã Giai thứ phi gợi đến chuyện đau lòng, trong lòng bà ta hơi lo lắng nàng ta lại suy nghĩ lệch lạc!Bà ta bèn bước đến khuyên nhủ: “Chủ tử, chuyện ở tiền triều bận rộn, mấy ngày rồi hoàng thượng không gặp mặt thái tử, nhưng lại dành thời gian đi thăm Bảo Thanh a ca, ngài…”“Ma ma không cần phải khuyên ta, trước khi lập hậu, ta không thể nhận sủng ái được nữa.
Bây giờ Bảo Thanh đã được gọi là hoàng trưởng tử, đủ để thấy được không thể có thêm một ngạch nương được sủng ái.
” Na Lạt thị đưa tay ra ngăn cản ma ma nói ra những lời còn lại, thở dài nói.
Ăn một đòn đau sẽ nhớ kỹ, nàng ta đã mất đi một Thừa Khánh mới hiểu ra đạo lý này.
Nàng ta không ngốc, giữa thánh sủng và nhi tử, nàng ta lựa chọn người sau.
Đáng tiếc tên ngu ngốc Mã Giai thị kia không có nhiều con cái nên đến bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ đạo lý này.
Thế mà còn tưởng rằng hoàng thượng giữ một vị a ca với yếu ớt ở lại trong cung là một chuyện tốt? Nàng ta đắc ý như vậy, chẳng lẽ không nhận ra hoàng thượng đã không để ý đến Trường Sinh a ca bao lâu rồi sao?Na Lạt thị hiểu rõ một chút về Khang Hy, biết hắn thích hơi thở tràn đầy sức sống trên người Mã Giai thị, đồng thời cũng biết vị hoàng thượng này của các nàng là một người bạc tình, nếu sinh hạ ra một đứa nhỏ yếu ớt thì sẽ không liếc mắt nhìn nhiều thêm nữa, sợ sau này sẽ đau lòng.
Mã Giai thị đến giễu cợt nàng ta không bằng một thứ nữ còn chưa được thị tẩm? Nếu mình không tỏ vẻ điều gì đó thì sao có thể