“Mang theo miếng ngọc bội, đi về phía Tây Nam, tại nơi cực âm, ta ở đó chờ cô…” Dứt lời, ‘nó’ lại bổ sung thêm: “Cô biết cách để gặp được ta mà… Ta chờ cô.”
Sau đó con quỷ khẽ ‘hừ’ một tiếng, cơ thể Dương Ngữ Ninh cũng dần dần khôi phục cảm giác, bàn chân cô không còn cảm thấy căng cứng, lạnh toát nữa.
Dương Ngữ Ninh biết, con quỷ đó đã đi rồi.
Cô từ từ ngồi dậy, sờ miếng bùa chú cậu Dương Giang để dưới gối, nó hoàn toàn vô dụng trước con quỷ này.
Mọi khi, chỉ cần cảm nhận thấy khí tức của quỷ hồn, miếng bùa sẽ lập tức nóng lên, bốn chiếc chuông nhỏ xíu gắn dưới chân lá bùa cũng sẽ rung lên cảnh tỉnh chủ nhân.
Đêm nay nó chẳng hề kêu tiếng nào.
Xem ra con quỷ này đạo hạnh cao cường, sống chắc phải trên dưới trăm năm, mà nãy ‘nó’ hẹn cô tới phía Tây Nam, nếu không đi chẳng biết lần sau quay lại nó sẽ làm gì hại tới cô.
Dương Ngữ Ninh bèn quyết định luôn, cô xuống giường thay quần áo, đeo miếng ngọc bội lên cổ rồi rón rén đi xuống tầng một.
Phòng cậu Dương Giang đã tắt đèn từ lâu, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Dương Ngữ Ninh lẻn vào phòng thờ, lấy ba cây nến, vài nén nhang, một chiếc bật lửa và một túi đựng đầy hạt đậu đỏ đã tẩm máu chó đen.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ hành trang, cô trèo qua đường cửa sổ nhà bếp để trốn đi.
Ban nãy con quỷ nói cô biết cách tìm ‘nó’, vậy là ‘nó’ cũng biết thân phận truyền nhân trừ tà của cô.
Dương Ngữ Ninh đi về phía Tây Nam, tới khi cảm nhận được luồng âm khí dày đặc thì phát hiện bản thân đang đứng ngay tại khu đô thị mới đang cải tạo dở.
Cô tìm một chỗ hàng rào lỏng lẻo, chui vào trong, đến giữa một bãi đất trống hoang vu mới dừng lại.
Dương Ngữ Ninh nhìn xung quanh một hồi rồi bắt đầu bày đồ nghề ra.
Ba cây nến dựng thành hình tam giác, ở giữa đặt ống bơ đựng đầy gạo cô lấy trộm trong nhà.
Dương Ngữ Ninh thắp ba nén hương lên rồi bắt đầu lẩm nhẩm đọc.
Nghi thức gọi hồn này không phải lần nào cũng hiệu nghiệm, nhưng nếu con quỷ đó đã chủ đích muốn gặp cô, vậy thì cứ gọi, nó sẽ xuất hiện ngay thôi.
Quả nhiên khi vừa lẩm nhẩm được một hồi, trong đêm đen tĩnh lặng bỗng có cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, làm Dương Ngữ Ninh nổi hết da gà.
Cô ráo riết nhìn xung quanh, thấy xa xa có vài bóng dáng mặc đồ công nhân vất vưởng đang dần đi tới.
Chỉ nhìn là biết, đó ắt hẳn là oan hồn của những công nhân treo cổ chết tại đây, trên cổ họ rõ ràng vẫn còn vệt dây thừng thắt chặt, bầm tím và nổi đầy gân.
Vì vừa mới chết không lâu, sức mạnh của linh hồn vẫn còn yếu ớt, vậy nên cũng chẳng gây hại được tới Dương Ngữ Ninh chứ đừng nói là khiến cô bị bóng đè.
Dương Ngữ Ninh bốc một nắm gạo, vung thành vòng tròn tản ra phía xa rồi lại lấy đậu đỏ tẩm máu chó vung một vòng, nhưng lực đạo nhẹ hơn, tại thành hai vòng tròn nối tiếp nhau.
Quỷ hồn vì thế cũng chỉ dám nhặt nhạnh gạo xung quanh chứ không dám tiến lại gần hơn.
“Chẳng lẽ chiêu sai hồn rồi?” Dương Ngữ Ninh đắn đo nhìn ba nén hương vẫn tỏa