Sáng hôm sau...
Dương Ngữ Ninh bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ đánh thức, đã lâu rồi thứ khiến cô tỉnh giấc không phải tiếng xe cộ ồn ào chốn đô thành, vì thế tâm trạng ngày mới cũng dễ chịu hơn.
Dương Ngữ Ninh mở hé mắt, nhìn chăn đệm bên giường đạo cô Diệu Hoa đã được gấp gọn, đến chiếc mõ tụng kinh hay để trên đầu giường cũng biến mất, chắc bà ấy đã đi chỗ khác tụng kinh.
Nghĩ vậy, Dương Ngữ Ninh vươn vai, nghiêng người sang bên kia định ngủ nướng tiếp.
Thế nhưng bàn tay cô lại cảm giác như lọt qua một lớp sương đêm lạnh buốt.
Dương Ngữ Ninh mở mắt ra, hoảng hốt khi thấy Ninh Ngọc Hiên đang ở thể hoá khí trong suốt nằm nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
"Ninh Ngọc Hiên, anh vào đây từ khi nào?" Dương Ngữ Ninh hoảng hốt kêu lên, tay vội kéo chăn che lên tận cổ bởi vì cô nhớ đêm qua cô đã mơ màng cởi phăng áo lót...
"Chưa từng rời khỏi đây, nói gì tới vào chứ."
"Tại sao anh không sang phòng cậu tôi mà nghỉ?"
"Phòng đó toàn mùi tất thối, ta không chịu được, vẫn là cơ thể cô thơm hơn." Nói rồi Ninh Ngọc Hiên lại hít một hơi, giọng đầy trêu đùa.
Dương Ngữ Ninh thẹn quá hoá giận, tuy không thể đánh nhưng tay cô vẫn phẩy đi phẩy lại xuyên qua cơ thể người đối diện.
"Biến thái!"
Ninh Ngọc Hiên có chút không vui.
"Sao thái độ khác vậy? Đêm qua khi Diệp Thiếu Khanh nói tính dùng mỹ nam kế với cô, nhìn dáng vẻ của cô khi đó vô cùng si mê, miệng sắp chảy nước miếng.
Sao ta cũng dùng mỹ nam kế mà cô lại ghét bỏ?"
Giống nhau được sao?
Người ta sống, anh đã chết.
Người ta trai tráng, anh thì quỷ già.
Thấy Dương Ngữ Ninh im lặng không nói gì, Ninh Ngọc Hiên lại càng khó chịu.
"Hừ, ở thời của ta, hạng phụ nữ như cô sớm bị bỏ lồng lợn dìm xuống sông rồi đấy.
Sao lại háo sắc như vậy hả?"
Dương Ngữ Ninh bĩu môi đứng lên, cầm theo quần áo mới trong ba-lô bước vào phòng tắm, khi đi đến cửa cô còn dừng lại đặc biệt nhắc nhở ai đó:
"Ninh vương gia, tuy giao tình của chúng ta đang ngày được củng cố, nhưng tôi cấm anh liếc trộn tôi tắm, bằng không..."
Ninh Ngọc Hiên nằm duỗi hai chân trên giường, nhếch môi: "Cành củi khô, có gì mà nhìn.
Đời này bổn vương đã ngắm qua vô số nữ nhân, ai nấy đều mong được ta liếc trộm vài cái đấy, cô có phúc không biết hưởng!"
"Đa ta, vương gia cứ giữ lấy mà dùng!" Nói xong Dương Ngữ Ninh đóng sầm cửa phòng tắm lại.
Ninh Ngọc Hiên nhìn cái cửa trước mắt, miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị.
Cô nhóc sống cách hắn mấy trăm năm này thật thú vị, ánh mắt cô mỗi lần giận dữ khiến hắn vô tình cảm thấy quen quen.
...****************...
Ngay sau khi Dương Ngữ Ninh tắm xong, còn chưa lên kế hoạch tiếp theo làm gì thì đã có người đến tìm cô.
Một người tưởng như vô dụng nhưng lại nắm giữ mắt xích quan trọng nhất trong sự kiện này.
Dương Ngữ Ninh được quản gia dẫn tới trước một căn phòng cuối hành lang ở tầng cao nhất, nằm đối diện với căn phòng gác mái xảy ra sự kiện ma ám ở đầu hành lang bên kia.
Tuy hai căn phòng cách nhau cả chục mét, nhưng lờ mờ nhìn thấy