“Tôi không rảnh.” Trước nhã ý kết bạn của Diệp Thiếu Khanh, Dương Ngữ Ninh bày tỏ một thái độ khước từ.
Nói xong cô xoay người đi.
Thế nhưng Diệp Thiếu Khanh nào để cô đi, anh ta chạy theo túm cổ tay cô lôi lại: “Em gái, tôi thấy mùi tử khí trên người cô rất nặng, có lẽ con quỷ mà cô nuôi có đạo hạnh cao cường, chắc chắn không phải trẻ con.
Chi bằng cô thả nó ra đây cho tôi diện kiến, được không?”
“Tôi…” Dĩ nhiên Dương Ngữ Ninh biết người dẫn xác đều có cái mũi rất nhạy, anh ta có thể ngửi ra mùi tử khí xung quanh cô, đó là mùi của Ninh Ngọc Hiên.
Thế nhưng cô chẳng muốn giải thích quá nhiều về việc nuôi quỷ, chỉ lấp liếm cho qua chuyện: “Trời khuya rồi, tôi phải về nhà.”
Dứt lời, cô chạy thật nhanh.
Diệp Thiếu Khanh còn vướng cái xác kia, chắc chắn không thể bỏ lại nó mà đuổi theo cô.
Cổ thuật đó yêu cầu người dẫn xác phải giữ khoảng cách không xa quá 2 mét với thi thể, nếu không cổ thuật sẽ mất tác dụng, mà người dẫn xác cũng sẽ bị phản phệ.
Dương Ngữ Ninh chạy một mạch vào con ngõ nhỏ, mở cửa nhà rồi phi thẳng lên phòng mình, đổ người ra giường.
Cả ngày hôm nay, chỉ vài tiếng ngắn ngủi mà cô phải đối mặt với biết bao chuyện, sức cùng lực kiệt, cần phải nghỉ ngơi một chút.
Giữa ngã tư đường, Diệp Thiếu Khanh vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn vào con ngõ nhỏ, mãi lâu sau mới cười đầy ẩn ý: “Cô gái nhà họ Dương này thú vị đấy chứ! A Đạt, đi thôi.”
Vậy là một người một xác lại tiếp tục lên đường.
Phải biết là cổ thuật Cản Thi chỉ có thể tiến hành vào buổi tối, Diệp Thiếu Khanh nhận được món tiền hời từ gia chủ nên mới quyết định tiếp tục hành nghề.
Phải biết rằng nghề này cũng có những cấm kỵ riêng.
Ví dụ, cổ thuật Cản Thi không được dùng trong trường hợp người chết do sấm sét đánh trúng, chết do nhảy sông, chết do bệnh tật.
Người chết vì bệnh tật, hồn phách đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi, không thể gọi về từ Quỷ Môn Quan.
Người chết do nhảy sông tự tử hoặc đuối nước, hồn phách đã bị kéo đi làm “vật thay thế”.
Còn người chết do bị sét đánh đều là những người nghiệp chướng nặng nề, mà bị lửa thiêu chết thì thường da thịt không lành lặn, cũng không thể dẫn.
Ánh trăng trên cao sáng tỏ, soi rõ bóng một người một xác đi trên đường không người qua lại…
…
Dương Ngữ Ninh đang nằm nhắm mắt trên giường thì nghe thấy có tiếng người gọi mình:
“A Ninh!”
Cô đang mệt, tưởng là cậu Dương Giang trở về, bèn buột miệng đáp lại: “Con đang mệt, để con ngủ chút nhé!”
Giây sau đó, cán quạt gỗ gõ mạnh xuống trán Dương Ngữ Ninh, cô đau điếng bật dậy, nhìn rõ người trong phòng thì kêu lên: “Ninh Ngọc Hiên, sao anh lại đánh tôi?”
“Người phụ nữ ngu xuẩn, cô không biết là đêm khuya có người gọi thì không được đáp lại sao?” Ninh Ngọc Hiên đi tới bên giường, ngồi xuống, vươn tay ra xoa trán Dương Ngữ Ninh.
Từ nhỏ đến lớn, gọi cô bằng cái tên ‘A Ninh’ chỉ có mình cậu Dương Giang, giờ lại thêm một con quỷ nên Dương Ngữ Ninh không phản ứng lại kịp, chứ bản thân cô cũng biết điều cấm kị đó.
Bỗng dưng Ninh Ngữ Hiên ghé sát người cô, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ