“Giúp đỡ ư?”
“Chắc cô đã nghe nói tới nhà họ Tạ, ông trùm trong giới buôn đồ cổ rồi chứ?”
Ninh Ngọc Hiên đã sớm nói cho biết sơ qua về lai lịch của nhà họ Tạ, nhiều đời buôn đồ cổ, đặc biệt là đồ làm từ đá quý, mà đa phần những món đồ đó đều trộm từ mộ mà ra, vì thế âm khí rất nặng.
Mấy thứ đó cũng góp phần làm vận hạn đến nhanh hơn.
Thế nhưng Dương Ngữ Ninh không thể hiện ra mặt, cô chỉ gật đầu:
“Ừ, hình như có nghe cậu tôi nói qua một lần, họ chuyên buôn đồ làm từ đá quý, kiểu vòng ngọc, dây chuyền các thứ, phải không?”
Diệp Thiếu Khanh gật đầu: “Cụ nội tôi trước đây có giao tình với ông cụ bên nhà họ Tạ, gần đây trong nhà họ xuất hiện chút phiền phức, cô hiểu vì sao tôi tìm tới cô chứ?”
Chững lại một lát, Diệp Thiếu Khanh đút hai tay vào túi quần, tiếp tục nói: “Tôi là người dẫn xác, đối phó với xác chết thì được, chứ bảo tôi đối phó với vong hồn, e là làm khó cho tôi.
Vậy nên tôi nhận lời giao phó từ gia chủ nhà họ Tạ, giúp họ tìm kiếm thầy trừ tà.”
“Vậy lý do nào khiến anh nhận thấy tôi có khả năng giúp anh? Tôi cũng chỉ là lính tập sự mà thôi!” Dương Ngữ Ninh mỉm cười đầy xa cách.
“Tuy tôi không có mắt âm dương, thế nhưng ít nhiều cũng có cái mũi nhạy bén có thể ngửi được tử khí.
Thường người mới chết tử khí còn nhạt, thế nhưng tử khí quanh người cô rất đậm, chỉ có một khả năng là cô nuôi quỷ, hơn nữa chắc chắn quỷ linh không phải mấy đứa tiểu yêu như Kumathong.”
“Tôi cần suy nghi đã, gia quy nghiêm ngặt, không cho phép tự ý làm càn.” Dương Ngữ Ninh dù mừng thầm trong lòng, thế nhưng cô vẫn phải giả vờ tỏ ra vô cùng dửng dưng, tránh việc sau này bước vào nhà họ Tạ khiến họ dấy lên nghi ngờ.
“Thời gian không còn nhiều, nhà họ Tạ đã ra giá, chỉ cần mời được pháp sư tới, dù chuyện thành hay bại cô cũng sẽ nhận được ít nhất nửa tỏi.”
Diệp Thiếu Khanh vừa nói xong, Dương Ngữ Ninh đã mắt chữ A mồm chữ O.
Nửa tỏi?
Nửa tỷ?
Năm trăm triệu ư?
Cô biết nhà họ Tạ giàu có nhưng không nghĩ họ giàu có đến độ này.
Suy nghĩ sâu hơn chút, vinh hoa này đều bắt nguồn từ cỗ thân xác xuất thân vương giả kia.
“Cô cứ suy nghĩ đi, thời hạn là 2 ngày, nghĩ kĩ rồi thì gọi báo cho tôi biết.
Đây là số điện thoại của tôi.” Diệp Thiếu Khanh rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Dương Ngữ Ninh, sau đó cũng không nán lại thêm giây phút nào, xoay người rời đi.
Dương Ngữ Ninh cũng không nán lại lâu, cô quay lại lớp học, cố gắng trải qua tiết học dài đằng đẵng rồi vội vàng khoác cặp đi về nhà.
Cậu Dương Giang đang ngồi tu trong phòng thờ, Dương Ngữ Ninh hết sức rón rén chạy lên phòng riêng, khóa kín cửa và đóng hết rèm lại, sau đó khẽ sờ dây chuyền xâu ngọc bội trên cổ, giọng thì thầm:
“Ninh Ngọc Hiên!”
“Ninh Ngọc Hiên?”
“Ninh Ngọc Hiên!”
Không hề có tiếng đáp lại, chẳng hiểu sao trong lòng Dương Ngữ Ninh lại có chút lo lắng.
Cô bồn chồn đi qua đi lại trong phòng, mãi sau mới quyết định bắt tay vào tìm hiểu mọi việc để xua đi cảm giác bức bối, lo âu trong lòng.
Trên mạng quả nhiên có đăng tin tức về nhà họ Tạ.
Nào là cổ phiếu tụt giảm, việc làm ăn dạo gần đây luôn gặp vận xui, gia chủ mắc bệnh nặng.
Trong vô vàn tin tức đó cô đã tìm thấy một bài báo nói về tai nạn đáng sợ xảy ra nửa tháng trước.
Người giúp việc trong nhà vô cớ chết mất mấy người, đều ngã từ cửa sổ một căn