Lâm Thiên Lí tức giận hủy đi tấm bình phong kia, Lâm Cửu Gia trấn an vài câu, sau đó hai người thương lượng kế hoạch cần làm trong khoảng thời gian sắp tới, lúc này Lâm Cửu Gia mới xem như hài lòng rời đi.
Đến tối, Lâm Trường Tư vẫn như cũ phát sốt, chưa tỉnh lại.
Cả ngày đều nằm ở trên giường không ăn không uống nhìn qua vô cùng tiều tụy, đôi môi tái nhợt không hề có chút huyết sắc.
Lâm Thiên Lí ngồi ở bên cạnh hiển nhiên là biết chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã tốt, chẳng qua ý thức không muốn tỉnh lại, hẳn là không muốn đối mặt với những chuyện đã phát sinh.
Ngón tay lạnh băng của nam nhân vuốt ve đôi môi của y thật mạnh, động tác thô bạo đem đôi môi tái nhợt xoa đến đỏ bừng: “Tiểu quỷ yếu đuối.” Miệng lưỡi mang theo răn dạy nhưng mà lại vô pháp bỏ qua sủng nịch.
Người này là ngọn hải đăng của hắn, khi hắn đang trong địa ngục tăm tối mang theo ý niệm hủy diệt hết thảy, thì y xuất hiện.
Nếu như có thể, người này hẳn là sẽ không muốn bản thân mình trở thành ngọn đèn dẫn đường cho hắn, nhưng mà vô luận vì nguyên nhân gì, trong lúc hắn đang đắm chìm trong cừu hận bi thương, đau đớn muốn phát điên, thì người này như một tia sáng đã xuất hiện trong thế giới đen tối cô đơn của hắn.
Cảm tình của hắn đối với y bắt đầu từ chán ghét, tò mò, sau cùng đã chuyển biến thành dục vọng chiếm hữu trần trụi – người này, nếu như đã lựa chọn xuất hiện ở trong thế giới của hắn, thì đừng nghĩ đến việc rời đi, hắn sẽ không bao giờ cho phép người khác phản bội mình!
Nam nhân thân mật hôn lên môi của thiếu niên trên giường, trong miệng lẩm bẩm: “Cho dù là em, cũng không được.”
Đúng vậy, cho dù là y, cũng không được.
Lâm Trường Tư mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng màu đỏ chiếu vào ô cửa sổ, cũng không biết là ban ngày hay là ban đêm.
Y vừa mới mở miệng, yết hầu đã đau đến không chịu được, động động vài cái thì cảm thấy toàn thân đau nhức.
Y vô cùng khát nước, trong phòng lại không có một bóng người, vì vậy y vừa thử ngồi dậy bò xuống giường, thì đã ‘bịch’ một tiếng ngã ở trên mặt đất.
Tiếng vang ở trong phòng kinh động đến thị nữ canh giữ bên ngoài, nàng hô to gọi nhỏ chạy vọt vào, trong miệng huyên thuyên nói một đống, khiến đầu óc chưa tỉnh táo của Lâm Trường Tư nghe đến phiền muộn, ngay cả sức lực muốn há mồm bảo nàng câm miệng cũng không có.
Cũng may thị nữ kia vừa đỡ Lâm Trường Tư lên giường thì đã lao nhanh ra ngoài như một con ngựa, chỉ trong phút chốc Lâm Cửu Gia đã đến, ngoài ra còn mang theo lão thầy thuốc trung y theo.
Trước tiên Lâm Cửu Gia bảo lão trung y xem xét thân thể của Lâm Trường Tư, lão trung y vẫn theo người xưa bắt mạch chẩn bệnh, bắt mạch cả nửa ngày trời, thì mới hỏi Lâm Trường Tư cảm thấy thân thể thế nào.
Lâm Trường Tư bị lệ quỷ kia đối đãi như vậy, tự nhiên cũng sẽ đối với Lâm Trang lòng sinh oán hận, hiện tại nhìn thấy Lâm Cửu Gia mang theo lão trung y đến đây xem bệnh, thì y cũng chỉ cảm thấy chồn cáo chúc tết gà*, vô cùng châm chọc, hiển nhiên là đầu nghiêng vào trong giường, không thèm để ý.
(Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện được mục đích xấu.)
Lâm Cửu Gia thấy thế vừa định nói chuyện, thì lão trung y đã đối với ông xua tay: “Thân thể của phu nhân đã không còn đáng ngại, điều dưỡng thêm vài ngày là được.
Đột nhiên sốt cao, không phải là do nhân tố cơ thể, mà là trong lòng có chuyện không thể vượt qua.
Cửu Gia, đây là vì tức giận mà thành, cứ chậm rãi điều dưỡng chăm sóc y đi.”
Lâm Cửu Gia gật đầu, lão trung y lại viết đơn thuốc, bảo nha đầu đi theo hắn lấy thuốc, sau đó cùng Lâm Cửu Gia hành lễ cáo từ.
Trong phòng dư lại Lâm Cửu Gia cùng Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư cơ bản là không để ý đến ông, mặc kệ yết hầu khô khốc đau đớn, y cũng chẳng mở miệng, chỉ là nghiêng đầu giả bộ ngủ.
Từ trước đến đây chưa từng có ai dám vô lễ với Lâm Cửu Gia như vậy, thế nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tình hiện tại của Lâm Trường Tư, vì thế ông cũng không hề so đo.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, lại không thể buông tha cho y, hết thảy mọi thứ từ rất sớm đã đè lên vai của y, vì vậy từ lâu y đã không thể lùi bước.
“Trường Tư.” Lâm Trường Tư không nói lời nào, Lâm Cửu Gia cũng chỉ có thể mở miệng gọi y.
Lâm Trường Tư trong lòng tức giận, cơ bản là không muốn quan tâm ông, nhưng mà mười mấy năm giáo dục không cho y vi phạm quan niệm đạo đức tôn kính trưởng bối, vì vậy y chỉ có thể trầm mặc quay đầu.
“Tôi biết trong lòng cậu đối với tôi sinh ra oán hận, nhưng mà mọi việc đều có cái giá của nó, năm đó lúc tôi cứu cậu, thì đã sớm nói rõ từ sớm, tôi và Hứa Gia nhà cậu cũng đã làm xong điều kiện.” Lâm Cửu Gia liếc mắt nhìn Lâm Trường Tư một cái, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa tính như thế nào thì cậu cũng là người có lời, bởi cậu đã vô lo vô nghĩ nhiều năm như vậy… Cậu căn bản không cần cảm thấy bản thân chịu quá nhiều ủy khuất.”
Lâm Trường Tư lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, miệng hết khép lại mở cuối cùng nhịn không được phát ra thanh âm khàn khàn cãi lại: “Trước kia ông cũng không nói sau khi minh hôn thì phải cùng quỷ…” Câu nói kế tiếp bị chặn lại ở trong họng, y căn bản là không nghĩ sẽ nói ra cái từ kia.
Y không cần nói hết câu thì Lâm Cửu Gia cũng biết ý của y muốn nói là gì, khuôn mặt già nua của ông hiện lên thần sắc trịnh trọng: “Nếu đã gả vào Lâm Trang của chúng ta, thì cùng trượng phu làm phu thê chi lễ là chuyện bình thường, làm sao cần tôi giải thích.
Cho dù tính là trước đây tôi có nói đến chuyện này, thì cậu cảm thấy ba mẹ của cậu sẽ từ chối sao?” Lâm Cửu Gia lộ ra nụ cười chắc chắn.
Lâm Trường Tư ấp úng không nói, quả thật, dưới tình huống như vậy, thì chỉ cần giữ được mạng của y, bất kể là điều kiện gì, ông nội, bà nội, ba mẹ đều sẽ không chút do dự mà đồng ý, giống như lời mẹ đã từng nói, chỉ cần còn sống là còn có khả năng, còn có hi vọng.
Lâm Cửu Gia nhìn biểu tình của y, cũng biết là đã thuyết phục được y.
Ông chống cây trượng đi đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời rộng lớn nở một nụ cười: “Bây giờ, tôi sẽ lấy lại thù lao tương ứng cho việc làm cậu sống an an ổn ổn trong mười tám năm qua, hiện tại, là lúc cậu cần phải trả giá.”
“Ông nói.” Lâm Trường Tư tiếp lời.
“Không gấp.” Lâm Cửu Gia đi đến mép giường cười, tiếp tục hỏi: “Còn mấy ngày nữa là đến tết, qua năm cậu sẽ mười tám, chờ đến tháng tư là chính thức sinh nhật lần thứ 18 của cậu đúng không?”
Lâm Trường Tư cũng không biết ông ta có ý định gì, nhìn chằm chằm vào Lâm Của Gia nửa ngày, y – một con người tuổi trẻ ngây ngô, quan sát một lão hồ ly gian manh tự nhiên là sẽ nhìn không ra được chuyện gì, vì vậy chỉ có thể gật đầu, xác nhận.
Lâm Cửu Gia sờ sờ đầu y: “Dù sao cậu cũng được tôi nhìn lớn, tôi cũng không muốn làm khó cậu, quy củ xuất gia ba ngày rồi mới hồi môn cậu cũng không cần phải tuân thủ, chờ đến lúc cậu dưỡng tốt thân thể, thì tôi sẽ cho cậu quay về Hứa Gia ăn tết.”
Lâm Trường Tư vừa nghe thấy, thì đôi mắt ngay