Trong ký túc xá chỉ còn hai người Lâm Trường Tư và Chu Hành, Lâm Trường Tư nhân lúc Chu Hành đi tắm, thì gửi tin nhắn thúc bách Nhị Hầu cùng Đại Hắc đi về nhanh nhanh, nhưng cuối cùng đều là đá chìm đáy biển, không một hồi âm.
Chu Hành tắm xong đi ra, một bên lau tóc, một bên hối thúc Lâm Trường Tư đi tắm, Lâm Trường Tư cười gượng hai tiếng, không còn cách nào khác, cầm lấy áo ngủ nhanh chóng lao vào nhà vệ sinh.
Trước đây, mỗi lần tắm rửa y chỉ xách theo quần lót là được, bây giờ nhìn cặp mắt như sói của Chu Hành, y cảm thấy mặc đồ chỉnh tề mới là tương đối an toàn, nếu có chuyện không đúng, thì lúc chạy ra ngoài sẽ không đến mức lỏa thể.
Đợi đến lúc y ở trong nhà tắm cọ đến cọ lui rồi ra ngoài, thì Chu Hành đã nằm ở trên giường, trông thấy Lâm Trường Tư đi ra, quét mắt bảo: “Tắt đèn, ngủ nhanh đi.
” Thái độ rất là bình đạm.
Lâm Trường Tư đã chuẩn bị xong tư thế có gì không đúng liền chạy, nhưng mà bây giờ trông thấy thái độ này của Chu Hành, thì y cảm thấy như đánh vào gối bông vậy, sờ mũi, đi đến cửa tắt đèn rồi leo lên giường.
Lâm Trường Tư nằm ở trên giường lăn lộn qua lại nửa ngày, sau đó yên tĩnh trở lại, trong ký túc xá chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều, Lâm Trường Tư thở phào một hơi, xem ra Chu Hành không có phát bệnh thần kinh, hiện tại đã ngủ rồi, y vỗ vỗ cái gối, cuối cùng cũng có thể yên tâm đi ngủ.
Đoạn thời gian này y đều nằm nướng ở trên giường, đến tận chiều nay mới chịu ra ngoài, hiện tại nằm ở trên giường đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, không được bao lâu liền tìm Chu Công rồi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đồng hồ ở trên sân trường vang lên hai tiếng báo hiệu 0 giờ, toàn bộ ký túc xá đều chìm vào trong tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức thanh âm phát ra tựa như thấm nhuần vào bông, không hề có bất kỳ thanh âm nào.
Ba hồi chuông điểm 0 giờ vang xong, ánh trăng dường như trở nên tăm tối, toàn bộ ký túc xá càng thêm dày đặc tối tăm, đột nhiên Chu Hành mở mắt, đôi mắt sáng ngời không giống như người từng ngủ say: “Tôi còn nghĩ anh sẽ không đến tìm tôi tính sổ đó.
” Cười khẽ, tựa như gởi đến một người bạn cũ.
Bên trong không khí truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Không phải cậu cố ý động tay động chân với Trường Tư là vì muốn dẫn ta ra sao.
”
Nương theo ánh trăng mờ ảo, có thể nhìn thấy trong phòng ký túc xá có một bóng hình lơ lửng trên không trung, tóc dài phiêu tán, vạt áo tung bay, đôi mắt thanh lãnh, con ngươi lạnh lùng nhìn vào Chu Hành đang ngồi ở trên giường.
“Ấy, bị anh phát hiện rồi.
” Chu Hành cười khẽ một tiếng, một bộ không hề ngạc nhiên.
Nam nhân phiêu bồng trên không trung không để đối phương vào mắt, và cũng không thèm trả lời.
Thiên sư gà mờ như này, thì còn lâu hắn mới đặt vào trong mắt.
“Tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, anh có ý đồ gì với Trường Tư, vì sao lại đi theo y?” Chu Hành thu lại nụ cười, nhảy xuống giường, ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Nam nhân nâng đôi mắt phượng thon dài, liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: “Ồ? Vì sao ta phải trả lời cậu?”
Chu Hành lạnh mặt: “Nếu anh không nói, thì đừng trách tôi đối phó anh.
”
“Ha ha.
” Nam nhân bị bộ dáng của hắn làm cho cười ha hả, nhưng mà ý cười không đi vào trong đáy mắt, thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào đối phương: “Cậu cảm thấy ta sẽ sợ cậu? Hoặc là cậu cảm thấy mình đủ năng lực thu ta? Quả nhiên không biết lượng sức!”
Nam nhân nhẹ nhàng vung tay, Chu Hành liền bị phong lớn đẩy xa mấy mét, vẫn luôn lùi đến cánh cửa mới dừng lại, hắn che ngực quỳ một gối trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.
“Nghĩ đối phó ta, trở về cùng cha cậu học thêm mấy năm đi, gà mờ!” Nam nhân chế nhạo cười khẽ một tiếng, thu tay, phất vạt áo, ngồi ở trên không trung: “Chuyện của Trường Tư không liên quan đến cậu, cho nên cậu đừng có mà quản quá nhiều, ta cũng sẽ không trả lời cậu, xét thấy trong quá khứ cậu đối xử với Trường Tư không tệ, ta sẽ không giết cậu.
” Nói, thân hình liền trở nên hư ảo, chuẩn bị biến mất.
“Khoan đã.
” Chu Hành miễn cưỡng đứng dậy hét lên: “Nếu anh không trả lời câu hỏi này, thì tôi đổi sang câu hỏi khác, anh là người đẩy Đại Hắc hả?”
“Ồ, tuy rằng hắn đối với Trường Tư động tay động chân khiến ta không vui, nhưng nếu như ta ra tay, khẳng định sẽ là giết hắn!” Trong không khí truyền đến giọng nói âm ngoan của nam nhân, thân ảnh cũng đã biến mất.
Chu Hành nhìn vào nơi nam nhân biến mất, thở dài, không nghĩ tới, con quỷ này lợi hại đến như vậy, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của nam nhân.
Lúc còn nghỉ ở nhà ăn tết, hắn đã đi theo ba mình học tập ngũ hành bát quái, tính được khoảng thời gian gần đây Lâm Trường Tư sẽ gặp phải chuyện không tốt, cụ thể là liên quan đến cái gì thì tính không ra, cho nên hắn mới cố ý gọi điện đến hỏi, kết quả Trường Tư chỉ nói y bị bệnh, thân thể không khỏe, cũng không có chuyện gì, làm hắn nghĩ bản thân mình học nghệ không thông, tính không chính xác, cho nên cũng không tiếp tục truy vấn.
Thế nhưng sau khi khai giảng Trường Tư đi đến trường học, hắn lại phát hiện trên người Trường Tư ẩn ẩn mang theo khí đen, hắn còn tưởng y đi đâu đó gặp phải đồ dơ, cho nên mới làm như vô tình vô ý