Ba người ở Lâm Trang đi dạo vòng vòng, thế nhưng thôn dân Lâm Trang tương đối nghiêm túc, trông thấy Lâm Trường Tư đều tất cung tất kính, khiến cho Lâm Trường Tư không được tự nhiên, hơn nữa trong Lâm Trang có rất nhiều chỗ canh gác, không thể ra vào tuỳ ý, phải được Lâm Cửu Gia đồng ý mới có thể, Lâm Trường Tư cũng không muốn làm khó bọn họ, lập tức dẫn ba người họ ra khỏi Lâm Trang, hiện tại đang giữa tháng tư, là thời điểm hoa hạnh nhân nở đẹp nhất, lần trước mang Chu Hành đến đã là tháng năm tháng sáu, khi ấy hoa hạnh nhân đang ở cuối mùa, tuy rằng hoa còn rất nhiều nhưng mà hầu hết đều biến thành màu trắng, còn bây giờ hoa hạnh nhân mới vừa nở không lâu, vẫn trong thời điểm màu hồng phấn đẹp nhất.
Lần này vừa lúc mang bọn họ đi xem.
Bốn người vừa mới tiến vào sau núi không lâu, thì ngay lập tức trông thấy hai anh em Hứa Mậu Sơn từ trên núi đi xuống, trên người hai người toàn là cánh hoa hạnh nhân màu hồng, trên tay Hứa Đình Đình còn cầm vòng hoa đã được làm tốt, Lâm Trường Tư cười cười vẫy tay với hai người họ, Hứa Đình Đình vừa trông thấy y thì vui vẻ nhảy bắn đến, đem vòng hoa mang lên trên đầu Lâm Trường Tư, rồi ôm lấy cánh tay y: “Anh Trường Tư, anh về rồi! ”
Hứa Đình Đình lớn lên vừa xinh đẹp vừa khí chất, bận một bộ váy dài màu trắng, khoác một chiếc áo khoác màu xanh lam nhìn qua tựa như một nàng công chúa nhỏ, Hứa Mậu Sơn thì ở phía sau cao lớn thô kệch không giống anh trai mà giống như là người hầu.
Bộ dáng tiên nữ nhỏ của cô làm cho hai mắt Đại Hắc sáng lên, suýt chút nữa chảy nước miếng, cười hì hì nói: “Hoá ra một thôn nhỏ như này cũng có một cô em xinh đẹp như vậy.
” Lần trước bọn họ đến đây, thì cũng vừa lúc anh em nhà Hứa Đình Đình đi về nhà ngoại, không gặp.
Chu Hành nhìn hai mắt phát sáng của hắn liền tức giận, trừng to hai mắt, hướng sang một bên cách xa tên ngốc đó một chút.
Hứa Đình Đình là một cô gái rất lễ phép, nghe thấy Đại Hắc nói thế cũng không tức giận, chỉ nhíu mày nói với Lâm Trường Tư: “Anh Trường Tư, tên ngốc to con này là ai thế? ”
“ Phụt ” Chu Hành không chút phúc hậu cười rộ lên, một thanh niên xinh đẹp như vậy cười rộ lên vẫn là vô cùng mê người, biểu cảm hung dữ cũng trở nên nhu hoà hơn nhiều, Hứa Đình Đình trông thấy bộ dáng này của hắn thì ngay lập tức đỏ mặt.
Lâm Trường Tư kéo Hứa Đình Đình giới thiệu với mọi người, cô nhìn thấy Chu Hành thì nở nụ cười: “Anh ơi, anh thật đẹp.
”
Đại Hắc ở bên cạnh hừ hừ: “ Con gái thời nay, sao toàn là thích tiểu bạch kiểm(1) không vậy, anh như này mới gọi là đàn ông, sao em gái lại không thích! ”
(1): ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Cô gái nhỏ Hứa Đình Đình nhìn Đại Hắc và Bạch Luyện Phi còn có Hứa Mậu Sơn, hừ hừ: “Trong mắt em mấy người không khác gì mấy ông chú cho lắm, vẫn là anh Trường Tư và anh Chu Hành lớn lên tương đối đẹp.
”
Cô nói như vậy Đại Hắc tức khắc không đồng ý, cái gì chứ, Bạch Luyện Phi 30 tuổi gọi là chú thì bình thường, thế nhưng hắn chỉ là một cậu thanh niên 22 tuổi, lại như nào biến thành chú rồi.
Bạch Luyện Phi cũng nhăn nhăn cái mũi: “Nam nhân 30 như một cành hoa, cô gái nhỏ như em còn không hiểu đâu.
”
Cô gái nhỏ không quan tâm đến bọn họ, trực tiếp làm lơ, kéo tay Lâm Trường Tư hướng lên núi: “Anh Trường Tư, các anh lên núi chơi sao?”
Lâm Trường Tư đem vòng hoa trên đầu tháo xuống, mang lên đầu cô, gật đầu cười cười nói là mang bạn học đến chơi, lại hỏi Hứa Đình Đình vừa rồi không phải muốn xuống núi sao, như nào bây giờ lại kéo anh lên núi, cô gái nhỏ đối với Hứa Mậu Sơn cười trộm, bảo: “Haha, anh Trường Tư anh còn chưa biết, lúc anh minh hôn gả đến Lâm Trang, A Thanh thế nhưng rất đau lòng, chỉ còn chạy đến nhà anh hỏi mẹ anh, sau khi anh minh hôn gả vào Lâm Trang thì còn có thể kết hôn không? Mẹ Hứa bảo không thể, chỉ liền rất rất đau lòng, tiếp theo ấy, anh em đã thừa nước đục thả câu, và hiện tại anh em cùng A Thanh đính hôn rồi đó.
Vòng hoa này là làm tặng cho A Thanh đấy.
”
A Thanh là người Hứa Mậu Sơn thích sống ở thôn bên, lớn lên xinh đẹp, đôi tay cũng rất khéo léo.
Lâm Trường Tư dở khóc dở cười gật gật đầu, A Thanh là cô gái mỗi lần nhìn thấy y sẽ ngay lập tức đỏ mặt chạy ra xa, thế nhưng còn có dũng khí lớn như vậy đi tìm mẹ Hứa, thật là không dễ dàng gì mà.
Đại Hắc thò đến gần: “A Thanh, lại thêm một cô gái? Ha, bé ngoan thật không nhìn ra, nhãn phúc của cậu không cạn, tất cả đều là mỹ nhân.”
Lâm Trường Tư trực tiếp xem nhẹ hắn.
Hoa hạnh nhân tràn ngập khắp núi quả nhiên vô cùng mỹ lệ, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa buông lơi lơ lửng đầy trời, tựa như ở trong mộng cảnh, trên mặt đất cũng toàn là những cánh hoa mềm mại , tất cả bọn họ đều leo lên cây lắc lư, chỉ có một mình Lâm Trường Tư chậm rãi đi đến một phương hướng, sau đó dừng lại.
Nơi này là nơi lần đầu tiên y gặp mặt chú hai, nghĩ như vậy y liền nhịn không được nở nụ cười, khi ấy chú hai rất hung dữ.
Y khó nhịn mà duỗi tay sờ lên thân cây ở bên cạnh, y còn nhớ rõ, đêm hôm ấy, những cái cây này đều trơ trọi lá, đứng dưới ánh trăng tạo ra những hình thù kỳ quái in lên mặt đất, khiến y tràn ngập sợ hãi, còn có diễm quỷ phong lưu quyến rũ kia, cho đến hiện tại, y vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt khủng bố của nữ quỷ ấy, mà chú hai cũng chính là ở tại chỗ này cứu y, sau đó vừa hung dữ vừa bưu hãn(2) mà cưỡng ép y một phen.
Bây giờ nhớ lại, cảm thấy mọi chuyện đều đã trôi qua rất lâu, rõ ràng còn chưa đến bốn tháng, trước đây y đối với mọi chuyện đều vô cùng sợ hãi và kinh sợ, hiện tại nhớ lại thì lòng chỉ còn tràn đầy ngọt ngào và ấm áp, quả nhiên tình yêu là thứ khiến người không thể nói lý.
(2): dũng mãnh; dũng cảm; anh dũng
Lâm Trường Tư bẻ một nhánh hoa xinh đẹp xuống, chú hai, em tin chú phong ấn chú, dung hợp tối nay, chú cũng đừng làm em thất vọng.
Hiện tại đang trong tháng tư, trời tối tương đối trễ, 7 giờ trời vẫn còn sáng, Lâm Trường Tư ngồi trong sân viện, si ngốc nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, là đang hy vọng trời tối nhanh một chút, cũng hy vọng trời có thể tối chậm một chút, tuy rằng Chu Hành là một tên gà mờ, thế nhưng đi theo lão Chu đã lâu, bố cục phong thuỷ bày trận vẫn có hiểu biết, cho nên ở lại giúp Lâm Cửu Gia bày trận, Lâm Trường Tư nhìn cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì, cũng không thể hỗ trợ, cho nên ngồi xổm ở sân sau chờ.
Bạch Luyện Phi cùng Đại Hắc sớm đã bị tống cổ ra khỏi Lâm Trang, ngủ lại nhà Lâm Trường Tư, trước đến đây Lâm Cửu Gia lập đàn làm phép không thích có người ở cạnh, luôn luôn đem những người không có quan hệ tống cổ ra ngoài, lần này không phải là vì trận pháp phù chú muốn vẽ quá lớn, thì Chu Hành cũng sẽ không được ở lại, trong ngoài Lâm Trang cũng bố trí canh gác, thế nhưng trong nhà Lâm Cửu Gia ngoại trừ Lâm Trường Tư, Chu Hành, thì chỉ còn Lâm Cửu Gia một nhà ba người.
Lâm Trường Tư đang phát ngốc, thì phát hiện có một thân ảnh nho nhỏ đi đến bên cạnh, y nghiêng đầu nhìn qua, ra là cô gái nhỏ Lan Lan.
Cô gái nhỏ tò mò nhìn Lâm Trường Tư đang ngồi xổm trên mặt đất: “Thím ơi, thím đang lo lắng cho chú hai sao? ”
Biểu tình của cô vô cùng nghiêm túc, y cũng xấu hổ cùng cô so đo vấn đề xưng hô, vỗ vỗ đầu cô gái nhỏ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Cô gái nghiêng đầu, nhăn nhăn cái mũi: “Thím ơi, chú hai rất là lợi hại.
”
Lâm Trường Tư mỉm cười, gật đầu hỏi cô gái nhỏ: “Lan nhi, minh hôn lần đó vì sao không để ý đến anh, hiện tại lại…..
”
Lâm Trường Tư còn chưa nói xong, thì cô đã biết y muốn nói cái gì, nhanh chóng ngắt lời y, nghiêm trang nói: “Lúc bắt đầu, em cảm thấy so với em, thì chú hai càng thích thím hơn, Lan nhi vẫn luôn cùng chú hai trò chuyện, vậy mà chú hai không thích em nhất, mà đi thích cái người sợ chú, trong lòng em không vui, cho nên trong đêm minh hôn em đã cố ý trà trộn vào nhóm thị nữ xem thím trông như thế nào, thế nhưng thím ơi thím lớn lên thật đẹp, không khiến em chán ghét.
”
Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh nhìn vào Lâm Trường Tư, sau đó lại cười tủm tỉm nói: “ Hơn nữa sau đó chú hai đã cùng em nói thím là vợ nhỏ của chú, Lan nhi là cháu gái của chú, hai cái thích ấy không giống nhau, vợ chú thích nhất là thím, còn cháu gái chú thích nhất là em, nghĩ lại em cũng không còn ngại nữa.
Chú hai thích thím, em cũng thích thím.
”
Lâm Trường Tư nghĩ đến chú hai đã từng giảng dạy một cô gái nhỏ không hiểu cái gì gọi là vợ, mặt đều trở nên đỏ bừng, cùng một cô gái nói về chuyện này, y có chút không được tự nhiên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Em thường xuyên nói chuyện với chú hai hả? ”
Cô gái nhỏ gật gật đầu: “ Đúng vậy, chú hai được ba chiêu lại đây thì em sẽ lập tức cùng chú nói chuyện.
”
“ Nói chuyện gì thế? ”
“ Nói rất nhiều chuyện, nói rằng muốn cùng thím minh hôn, muốn cùng thím sinh…… ”
“ Lan nhi! ”
Cô gái nhỏ còn đang vui vẻ hưng phấn, nói chuyện quơ tay múa chân, thì đột nhiên ở phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, lúc này cô gái nhỏ mới phát hiện mình lỡ lời, cuống quít xua tay với Lâm Trường Tư: “Thím ơi, em cái gì cũng chưa nói nha, em phải đi rồi, Lan nhi đi đây.
” Nói,