Lâm Trường Tư thức dậy thì trông thấy mẹ Hứa đang canh giữ ở đầu giường, đầu óc y có chút mơ hồ, nghĩ giãy giụa ngồi dậy, ngay khi vừa mới ngồi dậy thì lập tức nhớ đến những bức tranh chữ kia, còn có chuyện trước lúc hôn mê.
Mẹ Hứa thấy y đã thanh tỉnh được một chút, tràn đầy quan tâm sờ sờ đầu y, hỏi: “Bé ngoan, đỡ hơn chút nào chưa? Có đau đầu không?”
Lâm Trường Tư nhìn mẹ Hứa cười cười, nắm lấy tay bà an ủi: “Thưa mẹ, con không sao, chỉ là nhất thời kích động thôi, làm mẹ lo lắng rồi.”
Mẹ Hứa thấy tinh thần y rất tốt, trong lòng buông lỏng, vỗ vỗ đầu y: “Không muốn làm mẹ lo lắng thì phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, con đó, mẹ còn sống đến đâu thì phải lo cho con đến đó, đời trước thật là mắc nợ con mà.”
Lâm Trường Tư đối với mẹ Hứa làm nũng lấy lòng một phen, cuối cùng mẹ Hứa cũng nở nụ cười hớn hở, lúc này Lâm Trường Tư mới thả lỏng tâm tình, luôn làm người nhà vì y mà lo lắng, y cũng rất khổ sở, nhưng lại không thể tránh khỏi, từ khi bắt đầu sinh ra, thì đã chú định cả đời này của y không thể bình phàm vượt qua, cho nên y chỉ có thể cố gắng làm tốt mọi chuyện, giảm bớt lo lắng cho ba mẹ.
Sau đó Lâm Trường Tư hỏi ba Hứa cùng với ông bà nội Hứa đâu rồi, mẹ Hứa đáp bà nội Hứa đi mua dược liệu, ba Hứa vì lo lắng nên cũng đi theo, Lâm Trường Tư thì mãi vẫn chưa tỉnh, trong nhà không có ai trông coi, nên ông nội Hứa đã trở về…..
Mẹ Hứa thấy Lâm Trường Tư đã tỉnh, sợ y vẫn chưa khoẻ hoàn toàn, vì vậy dặn dò y tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng Lâm Trường Tư không chịu, nói mình không sao rồi, nghĩ muốn đứng dậy đi đến từ đường, dù sao y cũng hôn mê được một khoảng thời gian, không biết đôi mắt hung thú đã đổi màu hay chưa, nhịn không được muốn đến xem ngay lập tức.
Mẹ Hứa không cản được y, nhìn bộ dáng sinh long hoạt hổ(1) của y, giống như không có chuyện gì, cũng đành tuỳ ý y, Lâm Trường Tư mang giày vừa đi đến cửa, thì cửa đã bị đẩy ra, cô gái nhỏ Lan Lan bưng một chén thuốc đen như mực vào, vừa thấy Lâm Trường Tư đã vui vẻ hô lên: “Thím ơi, thím tỉnh rồi!”
(1): Thành ngữ ý chỉ khỏe như vâm, mạnh như rồng như hổ.
Con trai của mình ở trước mặt mình bị người gọi là thím, đoán chừng người bình thường gặp phải chuyện này sẽ khó mà hưởng thụ nổi, sắc mặt mẹ Hứa trở nên kỳ quái, khó nói ra lời, chỉ có thể nghẹn lại, kéo Lâm Trường Tư ra hỏi Lan Lan: “Cô bé, con bưng cái gì thế?”
Lan Lan nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần, đem thuốc đưa cho Lâm Trường Tư đoạn nói: “Thím ơi, thuốc này là do cụ Thẩm kê đơn, nói thím khí huyết hư, mau uống nó đi, cụ Thẩm rất là lợi hại.”
Mẹ Hứa cầm muỗng vớt vớt hai cái, phát hiện đều là những vị thuốc quý như nhân sâm, nên nhanh chóng bưng đến đưa cho Lâm Trường Tư: “Đến, mau uống đi, lão trung y kia nói con khí huyết hư, cần được bồi bổ.”
Lâm Trường Tư vừa thấy chén thuốc đen như mực liền muốn nôn, vội vàng đẩy tay mẹ Hứa ra xa, cất bước nghĩ chuồn đi, mẹ Hứa nuôi y bao năm còn không rõ đức hạnh của y hay sao, bà trực tiếp đặt chén thuốc lên bàn: “Con muốn chọc mẹ không vui phải không?”
Lời nói tàn nhẫn đều chồng chất ở nơi đó, Lâm Trường Tư chỉ có thể xấu hổ quay về, bóp mũi mạnh mẽ rót vào miệng, dạ dày toàn nước chua, miệng thì đắng ngắt, vô cùng khó chịu, Lâm Trường Tư che miệng hơn nửa ngày mới có thể nuốt hết chén thuốc đắng xuống dạ dày, nhìn đôi mắt tán thưởng của mẹ Hứa y mới vội vàng bước chân đi ra ngoài, y phải nhanh chóng đi tìm nước uống, nếu không sẽ bị mùi vị vừa ngọt vừa đắng kỳ quái của chén thuốc từ trong miệng phun ra hết.
Lan Lan thấy y không nghỉ ngơi mà chạy ra ngoài, thì đi theo sau mông y nói: “Thím ơi, ba em nói rằng thím cần nghỉ ngơi nhiều hơn, thím muốn đi đâu thế?”
Lâm Trường Tư chỉ chỉ miệng, Lan Lan ngầm hiểu lập tức ở trong túi mò mò, hồi lâu sau từ trong túi lôi ra một túi tiền nhỏ, có thêu hình hoa sen, vô cùng tinh xảo, Lâm Trường Tư lấy đến xem, lắc lắc túi tiền: “Ai thêu thế, đẹp quá.”
Cô gái nhỏ vui vẻ ưỡn ngực: “Em, em”
Lâm Trường Tư liếc cô: “Lan nhi lợi hại như vậy?”
Cô gái nhỏ vui vẻ: “Mẹ chỉ đó, thím ơi, em cũng thêu tặng thím một cái, thím thích cái gì?”
“Ừ? Thêu giống cái của em đi.”
Cô gái nhỏ cười ha ha, lắc lắc cánh tay Lâm Trường Tư, rồi lại nhảy nhảy: “Thím ơi, thím thật giống em cả hai đều thích hoa sen, chú hai cũng thích.”
Lâm Trường Tư gật đầu với nàng, cô gái nhỏ vui vẻ cùng Lâm Trường Tư nói lung tung, trước đây còn có chút bó buộc, hiện tại mới là chân chính mở ra thư mục nói chuyện, nói không ngừng nghỉ, lúc sau còn từ trong túi tiền lấy ra đường Thanh Mai cho Lâm Trường Tư, mùi vị chua chua ngọt ngọt không tệ, cô gái nhỏ thấy Lâm Trường Tư thích ăn, thì càng vui vẻ, không chút keo kiệt cùng y chia sẻ.
Lâm Trường Tư nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của cô gái nhỏ thì cũng cười với cô một cái, mắt ghấy thời cơ đã đến liền giả vờ không có chuyệt gì hỏi: “Lan nhi, hôm qua em nói với anh, em cùng chú hai nói cái gì thế?”
Đôi mắt cô gái nhỏ bay bổng, vừa định mở miệng đáp thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt trở nên câu nệ khó xử, hồi lâu mới giật nhẹ bím tóc, nhìn trái ngó phải nhưng lại không nhìn vào Lâm Trường Tư: “Thím ơi, em nhớ ra rồi, ba đang có việc tìm em, lần sau em lại tìm thím chơi.” Nói, rồi giống như con bướm bay lượn nhanh chóng rời đi, ngay cả cơ hội ngăn lại cũng không có.
Tính cách cô bé hồn nhiên, làm ra biểu tình như vậy khẳng định là có người nói với cô gì đó, mà người này không cần nghi ngờ chắc chắn là Lâm Cửu Gia, cuối cùng thì Lâm Cửu Gia vì sao phải gạt y, nghĩ đến đây Lâm Trường Tư tức khắc cau mày, trong lòng ẩn ẩn xuất hiện cảm giác bất an.
Lâm Trang có quá nhiều rắc rối, chuyện gì cũng phải giấu giếm, không thể nói chuyện thẳng thắn được sao? Thật quá mệt mỏi khi có quá nhiều bí mật phải đoán, nghĩ đến tranh chữ ở trong từ đường, khẳng định Lâm Cửu Gia sẽ không chịu nói, đến khi đó nhất định lại đùn đẩy cho chú hai, Lâm Trường Tư nhăn mũi, Lâm Cửu Gia là tên cáo già, miệng cũng rất kín.
Trong lòng y lải nhải cuối cùng cũng đi đến từ đường, thủ vệ nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của y, lắp bắp gọi một tiếng phu nhân sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào y, giống như bản thân y sẽ lập tức ngất đi, còn hắn cũng sẽ tuỳ lúc chạy đến đỡ y vậy.
Lâm Trường Tư: “………”
Lâm Trường Tư đối với hai vị thủ vệ kia cười ngượng hai tiếng, nhanh chóng đi vào từ đường, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, mới phát hiện mảnh vụn tranh cổ bị y xé ở dưới cây lộc vừng đã không còn, Lâm Trường Tư nhướng mày, huỷ thi diệt tích(2) à.
(2): Tiêu hủy chứng cớ.
Vào từ đường thì phát hiện đôi mắt hung thú kia vẫn còn đỏ rực, so với buổi sáng hôm đó càng thêm đỏ tươi, Lâm Trường Tư trừng lớn hai mắt, không phải chứ, nhanh chóng chạy đến nhìn cho thật kỹ, xác thật là đỏ tươi, Lâm Trường Tư sờ đầu hung thú, kinh hô: “Chú hai chú hai?”
Đương nhiên bức tượng điêu khắc vô pháp trả lời y, Lâm Trường Tư gọi vài tiếng, không được đáp lời thất vọng chuẩn bị từ bỏ, thì bỗng nhiên phát hiện đôi mắt hung thú đột ngột biến thành màu đen, Lâm Trường Tư vui vẻ nở nụ cười, hướng về tượng điêu khắc nói: “Chú hai, chú đợi em chút, em đi gọi Cửu Gia đến thả chú.”
Nói rồi nhanh chóng phấn chấn hướng ra bên ngoài chạy, mới vừa chạy ra cửa thì nghe thấy một tiếng ‘kịt’ cửa đã bị đóng lại, vốn trong phòng này không có cửa sổ, hiện tại cánh cửa đã đóng xung quanh liền biến thành tối đen như mực, chỉ còn một ngọn nến phát ra ánh sáng mờ nhạt ở trong bóng đêm.
Lâm Trường Tư kỳ quái a một tiếng, thì nghe thấy phía sau có tiếng gì đó bị nứt vỡ, y chuẩn bị quay đầu liền cảm thấy từ phía sau truyền đến một trận gió lớn, tiếp theo thân thể của y bị thứ gì đó lạnh lẽo áp lên cửa.
Hơi thở lạnh lẽo phả vào vành tai, Lâm Trường Tư cảm thấy chính mình đang bị một mùi hương thanh lãnh bọc lấy, có một vật thể ẩm ướt nhẹ nhàng liếm qua vành tai, mang theo một trận rùng mình, Lâm Trường Tư bị hắn trêu đùa đến đỏ bừng khuôn mặt, giãy giụa nghĩ muốn xoay người lại, trong miệng ấp úng gọi: “Chú hai?”
Nam nhân phía sau không trả lời, mà chỉ mê luyến liếm láp vành tai của y, Lâm Trường Tư kỳ quái giãy giụa, thủ vệ ngoài cửa phát hiện cửa bị đóng lại thì lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội vàng chạy đến đẩy cửa, ở bên ngoài hô to một tiếng: “Phu nhân phu nhân, ngài sao rồi?”
Lâm Trường Tư còn chưa kịp trả lời, thì nam nhân phía sau đã quát to một tiếng: “Cút!”
Giọng nói kia, thủ vệ ngoài cửa hai mắt liếc nhau, tức khắc cung kính gọi: “Nhị gia tha tội, tiểu nhân quấy rầy.” Nói rồi nhanh chóng rời đi, một người đứng xa để canh giữ, còn một người thì chạy đi tìm Lâm Cửu Gia.
Lâm Trường Tư bị thanh âm bạo nộ của hắn làm cho sửng sốt, lúc phục hồi tinh thần thì phát hiện nam nhân đang vùi đầu vào cổ mình, không ngừng liếm láp, trong miệng thỉnh thoảng tràn ra tiếng gọi trầm thấp: “Bé ngoan, bé ngoan…..”
“Chú hai!” Giọng nói trầm thấp kia rõ ràng là của chú hai, Lâm Trường Tư giãy giụa vặn vẹo thân mình nghĩ xoay qua, nhưng nam nhân lại gắt gao đè lại không cho y động đậy, miệng ở trên cổ y liếm láp, hôn mút, nhấm nháp, tay cũng từ phía dưới quần áo sờ đi vào, vuốt ve bụng nhỏ của y, ở bên tai y nhẹ than: “Bé cưng, ngoan, cho chú hai sờ nào, chú hai rất nhớ em.”
Lâm Trường Tư bị hắn sờ đến hai má ửng đỏ, khuôn mặt thẹn thùng đến bốc khói, quẫn bách nghĩ muốn hóp cái bụng nhỏ lại, chú hai thật xấu xa sờ nơi nào không sờ, lại cố tình thích sờ nơi được y vỗ béo, đổi nơi khác sờ được không, xương bướm trên lưng người ta vẫn còn rất rõ ràng có được không hả.
Mỗi lần nghe âm thanh dụ hống của Lâm Thiên Lí là Lâm Trường Tư sẽ trở nên nói năng lắp bắp: “ Chú….
Hai…..
Chú hai, chú cho em xoay qua được không?”
Nam nhân ở trên vành tai y cắn một cái, lưu lại một loạt dấu răng ửng đỏ, giọng nói trầm thấp mang theo mờ ám: “Không muốn, chú hai muốn ôm em như vậy.”
Lâm Trường Tư vừa thẹn vừa quẫn, thân thể ở trong ngực hắn vặn vẹo giãy giụa, cơ thể ấm áp ở trên ngực mình cọ cọ, trong miệng nam nhân bị buộc thở ra một tràn thở dốc hổn hển, nhịn không được vung tay hung hăng đánh lên mông y một cái: “Động nữa, ta liền lột em.”
Lâm Trường Tư cảm thấy đầu óc của mình đã bị đốt đến mơ hồ, thân mình cứng đờ, nam nhân hài lòng cười khẽ một tiếng, ở trên vành tai ửng hồng vì xấu hổ của y hôn một cái: “Thật ngoan.” bàn tay ở trên bụng nhỏ của y quấy rối bắt đầu sờ đi xuống, không quá vài cái đã tháo dây lưng quần jean trên người y xuống, rồi kéo khoá kéo.
Tay Lâm Trường Tư nhịn không được bắt lấy tay hắn không cho hắn tiếp tục sờ xuống dưới nữa, cái loại đưa lưng về phía chú hai rồi bị chú hai sờ đến sờ lui không kiêng dè này, làm y vô cùng xấu hổ, Lâm Trường Tư không nhịn được cúi đầu: “Chú hai, chú hai, cho em xoay qua được không, em muốn nhìn chú.”
Nam nhân phía sau im lặng hồi lâu, đem tay đang nắm lấy hắn kéo đến hôn hôn hai cái: “Được.” Rồi kéo tay y qua, Lâm Trường Tư ngay lập tức bị lôi kéo xoay người, không kịp đứng vững mà ngã vào lồng ngực nam nhân.
Nam nhân nắm cằm y làm y ngẩng đầu lên, ở trên môi y hung hăng hôn hai cái, đôi mắt tràn đầy ôn nhu: “Bé ngoan, bé ngoan, bé cưng.”
Lâm Trường Tư bình tĩnh nhìn hắn, mới hiểu vì sao nam nhân nghĩ làm mình đưa lưng về phía hắn, bộ dáng sau khi nam nhân dung hồn có rất nhiều biến hoá, quanh thân đều quanh quẩn một tầng khí đen, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, âm khí rét lạnh quanh thân cũng biến nặng hơn, lệ khí cũng dày hơn, giữa mày còn lưu lại một vết đỏ của nửa linh hồn kia, trước đây nửa linh hồn ấy bị phân cách, cho nên không thấy rõ vết đỏ đó là gì, hiện tại mới phát hiện cùng với phù văn trên vải lụa lúc Lâm Cửu Gia khai đàn làm phép giống nhau, là chú ấn bùa chu sa.
Trong mắt y cho dù người nam nhân này có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì cũng vĩnh viễn có một thứ giống nhau không hề thay đổi, Lâm Trường Tư duỗi tay sờ khoé mắt của nam nhân, đó là đôi mắt nam nhân nhìn y, như cũ tràn đầy ôn nhu cùng với tình cảm sâu nặng khắc cốt, tựa hồ mam nhân đã dùng hết cả đời nuông chiều sủng ái đối với chính mình, làm y cam tâm tình nguyện luân hãm vào trong không muốn thức giấc.
Lâm Trường Tư nhìn nhìn, hốc mắt nhịn không được đỏ hoe, không khỏi kiễng chân ôm lấy cổ nam nhân kéo xuống, hung hăn hôn lên môi hắn: “Chú hai, em rất nhớ chú.”
Nam nhân ôm lấy eo y, nâng gáy y hôn lên, rõ ràng trong cổ họng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói ra được, mà chỉ có thể hoá thành từng tiếng từng tiếng thở dốc trầm thấp: “Bé ngoan, bé ngoan.”
Lâm Trường Tư bị hắn đè ở trên cửa hung hăng hôn môi, nụ hôn nhớp nháp và thẹn thùng vang lên trong không khí, lực hôn môi của nam nhân vô cùng báo đạo, Lâm Trường Tư không thể khép miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra đôi môi, tuỳ ý nam nhân ở trong miệng y tàn sát bừa bãi, hôn mút, khoé miệng không thể khống chế chảy xuống một ít nước bọt.
Hai người ở cửa ôm nhau hôn thành một khối, nam nhân đem Lâm Trường Tư ôm vào trong ngực, không quá vài cái đã lột quần jean của y xuống, hạ thân nhẵn nhụi chỉ còn mỗi quần lót nhỏ, đôi tay nam nhân nâng lấy mông y đè lên cửa, động tác kịch liệt dẫn đến cửa phòng phát ra thanh âm cọt kẹt rung động, âm thanh vừa tà ác vừa làm người cảm thấy thẹ thùng, kích thích đến trái tim không ngừng run rẩy của Lâm Trường Tư, ửng đỏ trên mặt nhanh chóng lan tràn xuống cổ và ngực.
Lâm Trường Tư đẩy đẩy Lâm Thiên Lí, ban ngày ban mặt bị đè ở trên cửa rồi bị nam nhân không chút kiêng nể tùy ý vuốt ve ở trên cửa, làm y cảm thấy xấu hổ không thôi giọng điệu cũng mang theo nức nở run rẩy: “Chú hai, chú hai, chú buông em ra được không, chúng ta……”
Lời còn chưa nói xong, thì đã bị nam nhân chặn miệng, ở trên đôi môi bị hôn đến đỏ bừng mút mút liếm liếm vài cái, hai tay thô ráp cách một lớp quần lót, xoa nắn hai cánh mông tròn trịa, hạ