Ánh trăng mờ ảo soi rọi vào phòng, mọi thứ trong phòng đều được bao phủ một tầng ánh sáng mờ nhạt, trong phòng có đốt một ngọn đèn dầu nho nhỏ, ánh lửa nhẹ nhàng nhảy lên, thỉnh thoảng sẽ có vài con thiêu thân lao đến, phát ra một tiếng tách, lưu lại một các xác bị thiêu trọi.
Ở mép giường có một man nhân tóc dài rối tung đang ngồi, khuôn mặt luôn luôn cô đơn hiện ra vài phần u sầu, chú ấn bùa chu sa giữa mày ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng màu đỏ yêu mị, vẫn là tay áo rộng trường bào màu trắng, ngón tay lạnh băng của hắn khẽ vuốt ve ánh mắt thiếu niên trên giường, còn có những giọt nước mắt đã khô trên gương mặt y, cũng không biết sau khi hắn đi, y lại khóc trong bao lâu, nhớ đến lời Thiên Thanh từng nói ở trong thư phòng, nam nhân đau lòng sờ sờ khuôn mặt y, rồi ở trên đôi môi tái nhợt của y khẽ hôn một cái, nhẹ giọng nói:
“Đứa ngốc, người kia cùng lắm chỉ là một người quen cũ có dây dưa ân oán, người mà chú hai từng thích, hiện tại yêu, tương lai sẽ yêu vĩnh viễn chỉ có mình em, bất kể sống chết.
Thế nhưng em vì chú hai mà ghen, chú hai thật sự rất vui, quỷ nhỏ, chú hai yêu em mười mấy năm, em cần phải nhớ ghi sổ lại, chờ về sau đều phải đưa cho chú hai.
Sau này chú hai sẽ càng tốt với em, tốt đến mức về sau nếu có làm em tổn thương đau khổ em cũng luyến tiếc vứt bỏ chú hai, chú sẽ cùng em vĩnh viễn ở bên nhau, bất kể luân hồi sinh tử, chỉ cần chú hai còn tồn tại thì chú hai sẽ mãi mãi ở bên em, bảo vệ em.”
Thiếu niên trên giường trong lúc ngủ mơ hừ nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng xoay người, nhăn nhăn cái mũi cùng đôi mắt, nam nhân nhìn thấy cười khẽ một tiếng, tâm trạng nặng nề cũng thoải mái được một ít, ở bên cạnh thiếu niên nằm xuống.
Bây giờ còn đang tháng tư, trong núi vẫn còn rất lạnh, nam nhân lo sợ âm khí của mình sẽ khiến thiếu niên bị đông lạnh cho nên đã dùng nệm chăn bao lấy y vào lồng, nhìn dung nhan của người đang ngủ, nam nhân càng đem người ôm chặt, tựa hồ lầm bầm lầu bầu nói một câu:
“Bé ngoan, không cần vứt bỏ chú hai, bằng không chú hai sẽ vô cùng đau lòng, em bỏ được sao? Hơn nữa dù tính em không cần chú hai, thì chú hai cũng sẽ mãi mãi đi theo em, bởi vì em đã gả cho chú hai, chính là của chú hai không thể đổi ý nhé.”
Đúng vậy, của ta chính là của ta, cho dù là em cũng vậy, muốn đổi ý vậy cũng không được!
Có thể hôm qua khóc quá dữ dội, trong lòng lại khó chịu, cho nên sáng nay Lâm Trường Tư đã dậy rất sớm, y trợn mắt ngây ngốc nhìn Lâm Thiên Lí đang nằm bên cạnh, từ năm trước minh hôn cho đến nay, y vẫn là lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy Lâm Thiên Lí cùng mình chung chăn chung gối.
Trước đây mỗi lần y ngủ, cũng không biết nam nhân đang làm cái gì, căn bản là không thấy người, cho dù đêm ấy hai người có làm chuyện đó, thì ngày hôm sau khi y tỉnh dậy giống nhau đều không nhìn thấy hắn, y vẫn luôn cho rằng ma quỷ không cần ăn ngủ đây.
Lâm Trường Tư lẳng lặng nhìn thuỵ nhan của nam nhân, đột nhiên cảm thấy lòng đầy ấm áp.
Loại ấm áp này là loại cảm giác không muốn rời xa.
Đôi mắt nam nhân nhắm lại, lông mi thật dài rủ xuống mí mắt, môi cũng rất mỏng, chân mày sắc bén như kiếm, còn có ấn chú chu sa ở giữa chân mày, là văn bằng tiếng Phạn, Lâm Trường Tư cũng không biết trên đó viết cái gì cũng chỉ nhận biết một chữ ‘chỉnh’ ở trên đó.
Lâm Trường Tư che miệng cười khẽ, chú hai như vậy rất giống với boss phản diện tà giáo hay vai ác ở trên TV, ở giữa mày đều có một vết đỏ vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Trường Tư không nhịn được vươn tay chạm vào vết đỏ giữa mày của hắn, còn chưa kịp chạm vào đã bị nam nhân nắm tay lại, đưa đến bên miệng hôn một cái, Lâm Trường Tư thấy nam nhân đã tỉnh, dứt khoát thò đầu qua ở trên đôi môi nam nhân gặm cắn, rồi cười tủm tỉm: “Chú hai, chào buổi sáng!”
Vốn dĩ ma quỷ không cần đi ngủ, nam nhân vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cho nên lúc Lâm Trường Tư tỉnh dậy hắn đã sớm biết, chỉ là giả bộ ngủ mà thôi, hiện tại mở mắt vô cùng thanh tỉnh, thân mình vừa lật đem Lâm Trường Tư đè ở dưới thân, nở nụ cười nhẹ nhàng, ở trên môi y cắn lại một cái: “Bé ngoan, chào buổi sáng!”
Lâm Trường Tư lại ôm cổ hắn hôn lên, hai người ở trên giường hôn thành một khối, dính dính nhão nhão xong một trận mới chịu bò dậy.
Nam nhân là quỷ hồn vì vậy nằm ở trên giường suốt một đêm quần áo cũng không hỗn loạn, Lâm Trường Tư thì không được như vậy, đêm qua ngủ không yên ở trong ổ chăn cọ cọ lung tung, buổi sáng thức dậy tóc như ổ gà, quần áo trên người nhăn nhún như rau ngâm, vừa nhìn đã biết là người ngủ không yên, cũng may hiện tại không phải ở tại ổ chăn trong trường.
Lâm Trường Tư dùng tạo hình này đứng ở trên giường, gãi gãi đầu, hôm qua y được nam nhân ôm đến đây, giày cũng không mang, hiện tại dưới giường cũng không có giày, y đành phải đứng ở trên giường chờ nam nhân, bây giờ nam nhân đang đi lấy quần áo và giày cho y.
Nam nhân mở túi quần áo của y, một chút móc cái này, Lâm Trường Tư nói không phải, lại một chút tìm ra cái kia, Lâm Trường Tư nói không đúng, chờ quần áo tìm đúng rồi, thì lúc nam nhân đi qua không kìm được trêu chọc y: “Thiếu gia bé ngoan, hôm nay có muốn vi phu hầu hạ em thay quần áo?”
Đứng ở trên giường lần đầu so với nam nhân cao hơn, thiếu niên giương mắt khinh bỉ liếc nhìn nam nhân một cái, hừ hừ: “Được thôi, thế nhưng, ngài Lâm Thiên Lí, ngài cổ như vậy quần áo của người hiện đại ngài biết mặc sao?”
Nam nhân nhìn y nở một nụ cười xấu xa: “Nếu có thể từ trên người em cởi xuống, vậy thì mặc vào cũng không phải là chuyện khó.”
Thiếu niên bị giọng điệu bỡn cợt của hắn kích thích đến đỏ bừng khuôn mặt, oán hận ngậm miệng, bỏ đi, bàn về việc hạ lưu y không sánh bằng tên ‘đờn’ ông lưu manh này, y hất đầu tựa như một tên nhà giàu đối với nam nhân vẫy tay: “Chú tránh ra, thiếu gia em không cần một người tay chân vụng về như chú hầu hạ.”
Nam nhân một phen nhào về phía y: “Không cần à, khó mà làm được, hôm nay vi phu càng muốn hầu hạ em!” Nói, rồi nhanh chóng cởi quần áo y xuống, hai người ở trên giường cười đùa thành một đống, Lâm Trường Tư bị nam nhân sờ đến sờ lui, khiến cho cả người ngưa ngứa không ngừng cười to, thở cũng không thở được, y phản kích gãi nách nam nhân, nam nhân một chút phản ứng cũng không có.
Hai người chơi đùa hồi lâu, nam nhân sợ thân thể trần trụi của y bị lạnh nên mới từ bỏ nâng y dậy, giúp y mặc quần áo, thế nhưng Lâm Trường Tư ban đầu còn không chịu, y lớn như vậy còn làm nam nhân giúp mình mặc quần áo, cảm thấy có chút kỳ quái và ngại ngùng, nam nhân dụ dỗ nửa ngày, y mới ngoan ngoãn tuỳ ý nam nhân đùa nghịch.
Quỷ kia tuy rằng sống ở thời cổ, nhưng mà năng lực học tập lại vô cùng tốt, giúp Lâm Trường Tư mặc quần áo còn rất ra hình ra dạng, Lâm Trường Tư cười rộ lên, thừa dịp lần đầu cao hơn nam nhân mà vung tay vỗ vỗ đầu hắn, trên mặt nghẹn ra biểu tình nghiêm trang: “Không tệ không tệ, haha, chú hai chú rất có tiền đồ làm người sai vặt, xét thấy chú có khả năng trở thành một người hiền huệ, hôm nay thiếu gia em phê chuẩn sau này chú sẽ hậu hạ em! Haha, vui chứ!”
Nam nhân cười khẽ, bộ dáng khoe khoang này, đúng là tư thế cho một chút mặt mũi liền muốn mở một phường nhuộm, nhưng mà nhìn đôi mắt cong cong vô cùng vui vẻ của thiếu niên, hắn cũng nguyện ý sủng y như vậy, nam nhân đối với y nở nụ cười ôn nhu, đôi mắt xuất hiện tia sủng nịch: “Được, được, sau này chú hai sẽ là người sai vặt của em, hầu hạ thiếu gia đáng yêu như em được rồi chứ!”
Lâm Trường Tư ôm cổ nam nhân nở nụ cười rạng rỡ: “Chú hai, chú thật tốt!”
Nam nhân ở trên môi y hôn hôn hai cái, hai mắt sáng quắc: “Vậy thiếu gia, chú hai tốt như thế, có phải nên suy xét tối nay hu tôn hàng quý, giúp người sai vặt là ta làm ấm giường?”
“Hừ, nghĩ đẹp quá!” Thiếu niên đẩy đầu nam nhân ra.
Y một đầu tổ quạ, nam nhân giúp y làm ướt rồi chải đầu, lúc nam nhân còn sống, kiểu tóc được lưu hành nhất là kiểu để xéo, bình thường Lâm Trường Tư đều để tóc theo kiểu buông thõng, hắn giúp y chải tóc thành xéo, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, tựa như nam sinh bảnh bao đang đi học ở trên tryền hình, Lâm Trường Tư nhìn gương không ngừng cười to.
Hai người cùng nhau đùa giỡn, mặt trời bên ngoài cũng đã lên cao, có một thị nữ đến gõ cửa mời đi ăn cơm thì mới dừng lại.
Nam nhân giữ chặt lấy tay Lâm Trường Tư, khuôn mặt nghiêm túc lẳng lặng nhìn y: “Bé ngoan, hôm nay quay về tìm ba mẹ em thôi, chuyện hôm qua…..”
Lâm Trường Tư thu lại vẻ tươi cuời, nghĩ đến bộ dáng hôm qua của mẹ Hứa, trong lòng có chút khiếp đảm, lời nói ngập ngừng: “Thế nhưng, mẹ em hôm qua bà……”
Nam nhân ôm lấy y: “Đừng sợ, có ta, tổng phải đối mặt.”
Lâm Trường Tư nhìn nam nhân, ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Trường Tư liền rời khỏi Lâm Trang quay về nhà, hôm qua sau khi xảy ra chuyện kia, mẹ Hứa cũng không muốn tiếp tục ở lại Lâm Trang, ông nội Hứa, bà nội Hứa nhanh chóng cùng con trai, con dâu dìu nhau về nhà, Đại Hắc và Bạch Luyện Phi cũng đi về theo, chỉ có Chu Hành ở lại Lâm Trang, không biết mỗi ngày đi theo Lâm Cửu Gia làm cái gì.
Lâm Trường Tư gục đầu, trong lòng cảm thấy hổ thẹn, cũng không biết bọn họ có phải đã