Chờ đến lúc bọn họ chạy đến chỗ ở của Tình Tình thì đã hơn 7 giờ, sắc trời cũng gần tối, đèn đường trên đường đều bật sáng toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp.
Tình Tình đưa Văn Hoành Viễn trở về căn hộ của mình, một phen cảm ơn nhóm người Đại Hắc và Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư vẫy tay nói không có gì, Đại Hắc cũng cười gật đầu, Tình Tình mím môi nhìn Đại Hắc, Lâm Trường Tư nhìn dáng vẻ này của cô là biết cô có chuyện muốn nói với Đại Hắc, y nhanh chóng lôi kéo Lan Lan cùng Bạch Luyện Phi thức thời rời đi, nói rằng sẽ chờ Đại Hắc ở bên ngoài.
Đại Hắc gật đầu, Lâm Trường Tư liền nắm tay Lan Lan đi lên xe, cô một tay nắm lấy Lâm Trường Tư, một tay nắm lấy Bạch Luyện Phi, vui vẻ nhảy nhót, Bạch Luyện Phi nhìn Lâm Trường Tư ở đầu bên kia của cô nàng, khoảng khắc đập vào mắt có chút choáng váng.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt phóng đến bên người y, khuôn mặt trắng nõn của y nhiễm phải màu vàng nhạt, sắc mặt bình tĩnh nhìn qua vô cùng ôn hoà nhu nhuận, lông mi dày rộng dưới mắt tạo ra cái bóng mờ ảo, không biết Lan Lan đang nói cái gì, lông mày của y hơi hơi rũ xuống đối với Lan Lan gợi lên ý cười nhợt nhạt như có như không, y âu yếm vỗ đầu Lan Lan, lúc ngẩng đầu thì thấy hắn đang nhìn mình, y có chút sửng sốt, nghiêng đầu, trên mặt lập tức nở một nụ cười tươi, đôi mắt đen láy chứa đầy tia sáng rực rỡ.
Hiện tại Bạch Luyện Phi mới hiểu vì sao con người lại thích miêu tả nụ cười khiến cho trái tim rung động là tươi cười như hoa, thì ra thật sự có một loại nhan sắc khi cười rộ lên sẽ giống như đoá hoa nở rộ, nụ cười đó đã làm cho ngực hắn nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập rộn ràng tựa hồ muốn nhảy ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ nếu như hình ảnh này mãi mãi dừng lại trong giờ khắc ấy thì tốt biết mấy, như vậy có thể cùng y vĩnh viễn dừng lại nơi đây.
Thì ra thật sự có một loại thích sẽ trở thành chấp niệm, không giống trước kia nói buông là có thể buông.
Bạch Luyện Phi ngây ngốc nhìn Lâm Trường Tư, ánh mắt lộ ra vài phần ưu thương, Lâm Trường Tư bị hắn nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, còn Lan Lan thì tức giận giậm chân, cô hung hăng đạp lên đôi giày da sáng bóng của Bạch Luyện Phi: “Hừ, không cho chú nhìn chằm chằm vào thím của tôi!”
Bạch Luyện Phi bị cô thô bạo giẫm chân mà phục hồi tinh thần, đau đớn kêu lên một tiếng, nắm lấy bàn chân nhảy lò cò tại chỗ, hiện tại hắn thật sự tức giận, hung tợn nhìn vào cô gái nhỏ kiêu căng, mả cha mi, vì cái lông gì mi lại ở đây, không có mi, ta cùng Lâm Trường Tư chính là thế giới hai người, hình ảnh ấm áp của chúng ta đều bị mi phá vỡ, đậu má!
Lâm Trường Tư ngồi ở ghế sau, Bạch Luyện Phi cùng Lan Lan ngồi ở ghế điều khiển cãi nhau ầm ĩ, Lâm Trường Tư đảo mắt đầu hướng về phía cửa sổ, không ngăn được nghĩ đến người đàn ông tên là Lan Nạp kia, tuy rằng buổi sáng y đã cưỡng ép chính mình không được nghĩ tới, nhưng mà hiện tại yên tĩnh, y liền không kiềm được nhớ đến lời hắn nói, còn có những bức tranh cuộn ở trong Lâm Trang.
Chú hai muốn thứ ở trên người y? Trên người y có thứ gì chú hai muốn sao? Lâm Trường Tư hai mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, chú hai thật sự muốn thứ gì đó trên người y nên mới tiếp cận y? Trên người y ngoại trừ chính y thì còn gì đâu, tâm sao? Đã sớm giao ra rồi nhỉ.
Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng châm chọc của người kia, trong lòng Lâm Trường Tư một trận lạnh lẽo, nếu như chú hai giống như lời người kia nói vậy y cũng không biết bản thân nên làm gì bây giờ, đối với lời nói sắt son của người đó, tuy rằng bề ngoài y không hề biểu hiện sự dao động nhưng nội tân vẫn là nổi lên nghi ngờ, chú hai cùng Cửu Gia giấu giếm y rất nhiều chuyện, càng nghĩ thì y càng cảm thấy lời của người kia nói là thật, trong lòng càng thêm khẳng định đó là đáp án, tâm y cũng càng thêm đau đớn.
Y mệt mỏi không nhịn được nhắm lại đôi mắt, lồng ngực một trận khó chịu, kiềm không được giơ tay xoa ngực, bên trong không khí hoảng hốt tản ra một mùi hương tinh tế, tựa như hương mộc sau khi bị đốt cháy tràn ra mùi trầm hương trộn lẫn với bụi đất nhàn nhạt, Lâm Trường Tư cảm thấy đầu mình càng lúc càng nặng, lồng ngực đau đớn tựa như được giảm đi rất nhiều, khiến y kiềm không được chỉ nghĩ trầm luân vào trong.
Ý thức của y dần dần trở nên mơ màng, giống như đang phiêu đãng ở một mảnh trắng xoá vô biên, cảm thấy chính mình như một đám mây, gió thổi đi đâu thì y liền đi theo hướng đó, thân như lục bình trôi nổi trong nước, không có định hướng.
Đột nhiên trong không khí truyền đến âm thanh cười đùa của bé gái, những thanh âm non nớt lại mang theo vẻ ngây thơ làm cho Lâm Trường Tư nhịn không được giãy giụa mở mắt, y thấy chính mình đang đứng trước một sân nhỏ cổ kính, mặt đất đều là bông tuyết, y đang đứng dưới táng cây hoa mận, trước mắt là bốn năm cô bé ăn mặc áo bông, các bé đang hướng lên trên cây kêu to cái gì đó, Lâm Trường Tư chỉ thấy miệng các bé đang động nhưng lại không nghe được các bé nói gì, trước mặt chính là một màn kịch câm.
Tiếp đó thấy các bé xô đẩy cười đùa, cầm khăn tay nhỏ hướng đến trên cây vẫy vẫy, Lâm Trường Tư nhìn môi của các bé, đại khái có thể đoán được các bé tựa như đang nói ‘xuống dưới’ ‘té ngã’ linh tinh, Lâm Trường Tư nhìn theo ánh mắt của các bé thì trông thấy trên cây mận có một bé trai khoảng năm sáu tuổi, bé trai vui vẻ phất tay với mấy thị nữ ở bên dưới tán cây, chỉ vào cành hoa mận đẹp nhất rồi hướng về phía thị nữ nói cái gì đó, sau đó chỉ thấy hắn hai chân kẹp lấy thân cây đi về phía cành cây kia.
Lâm Trường Tư nhìn đến nội tâm khẩn trương , đứa nhỏ kia lớn lên chắc nịch, mùa đông lại mặc nhiều lớp áo quần, chạc cây bị đè nhất định sẽ bị đứt gãy, sắc mặt các cô gái ở dưới tán cây trở nên hoảng sợ, có người nhát gan che lại đôi mắt không dám nhìn tiếp, ngay lập tức Lâm Trường Tư trông thấy cành cây kia bị hắn đè lên đột nhiên đứt gãy, Lâm Trường Tư quýnh lên liền nghĩ nhào qua đó, kết quả dường như xuyên