Đại Hắc đứng ở bên cạnh ôm Chu Hành không biết làm cách nào để an ủi hắn, cũng không biết trên người nữ thi kia có độc hay không, mà hiện tại Chu Hành đang ngất đi trong vòng tay gã có gọi thế nào cũng không phản ứng.
Lâm Cửu Gia đối với tình huống hiện tại cũng vô cùng bất ngờ, Tô Giác khóc lóc đột nhiên nhào về phía Lâm Cửu Gia liều mạng cầu xin ông đi cứu Mao Mao, dù sao Mao Mao cũng là cháu ngoại trai của ông đương nhiên ông sẽ đi cứu, thế nhưng nhìn cánh cửa đang đóng chặt ông cũng suy sụp không biết phải làm sao.
Hẳn Mao Mao và Chu Hành đã tìm sai mắt trận kết quả đào ra được nữ thi thủ trận, hiện tại cũng đã làm kinh động toàn bộ oan hồn trong tổ trạch rồi, Lâm Cửu Gia thở dài nói với hắn nếu muốn cứu Mao Mao thì phải nghe lời ông, bây giờ Tô Giác đang hoang mang lo sợ nghe thấy Lâm Cửu Gia nói bản thân có cách cứu Mao Mao thì lập tức gật đầu đồng ý.
Lâm Cửu Gia dặn dò Đại Hắc chăm sóc Chu Hành sau đó kéo Tô Giác đi về phía tường sân, đứng ở chỗ có cắm là cờ vàng nhỏ: “Cậu dán lá bùa ẩn hơi thở này đi, đợi chút nữa tôi sẽ đi đứng ở cửa còn cậu thì leo tường, sau đó tháo lá bùa hô to vài tiếng hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn còn tôi sẽ đi vào cửa cứu người, phương pháp này chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, không còn cách nào khác, chúng ta phải thử xem.
Nhưng cậu nhất định phải nhớ kỹ trước khi những quỷ kia xông về phía cậu, cậu phải nhanh chóng dán lá bùa vào người, phải làm thật nhanh, cậu cũng biết tốc độ của những quỷ hồn kia biến thái đến cỡ nào rồi đó.
Chuyện này rất nguy hiểm làm không tốt sẽ bị đàn quỷ kia xuyên thủng cơ thể, cậu xác định muốn mạo hiểm?”
Tô Giác nghe vậy trong lòng có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến Mao Mao lập tức gật đầu, Lâm Cửu Gia vỗ vai hắn rồi lại đưa thêm cho hắn một lá bùa, nói với hắn nếu như gặp phải chuyện gì thì ném lá bùa đó về phía lũ quỷ.
Tô Giác nghe hiểu rõ, Lâm Cửu Gia nhanh chóng chạy về phía cửa, hiện tại bọn họ là đang giành giật từng giây, nếu không nhanh lên thì chờ đợi bọn họ sẽ là khối thi thể lạnh băng của Mao Mao, đây là chuyện không ai muốn nghĩ đến, bây giờ thời gian gấp gáp hắn cơ bản không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, hi vọng kế dương đông kích tây này sẽ hiệu quả.
Tô Giác nhìn Lâm Cửu Gia đã chạy tới chỗ khuất bóng, trong lòng thầm nhẩm đến số 100 sau đó nhanh chóng leo tường, liếc mắt liền thấy một đoàn quỷ hồn ở trong tổ trạch chính giữa thì có một nữ thi đang đứng, cơ bản không nhìn thấy Mao Mao, thế nhưng không nghĩ cũng biết Mao Mao đang nằm trong đó.
Tô Giác khẽ cắn môi hít sâu một hơi tiếp đó gỡ lá bùa nhắm mắt lại hét to một tiếng, còn chưa hét xong đã nhanh chóng dán lại lá bùa, hắn hơi hơi hé mắt lập tức cảm nhận được một cổ hơi thở rét lạnh nhào vào mặt mình, sau đó trước mắt hắn là một gương mặt tái xanh trắng bệch, thất khiếu chảy máu.
Tô Giác ổn định bản thân khẽ đảo mắt liền phát hiện quanh mình đều là những bóng ma màu xanh biếc, bọn chúng còn đang dính trên người hắn ngửi ngửi nghi hoặc tìm kiếm thứ gì đó.
Tô Giác ngưng thở sợ hãi bản thân sẽ lộ ra hơi thở của người sống, xuyên qua cơ thể trong suốt của đám quỷ hồn hắn nhìn thấy Lâm Cửu Gia từ gian cửa phụ chui vào, những quỷ quái nơi đó đều bị hắn hấp dẫn đến đây hiện tại chỉ còn nữ thi đang đứng ở đó, trên mặt đất có một bóng người đang nằm đương nhiên là Mao Mao.
Tô Giác nhìn Lâm Cửu Gia đang từng bước một chậm rãi tiếp cận Mao Mao, thời điểm càng đến gần thì thấy Lâm Cửu Gia ngây người bất động nhìn nữ thi, Tô Giác đã nín thở đến mức muốn hết hơi trông thấy cảnh này quả thật nôn nóng muốn chết, may mắn có lẽ Lâm Cửu Gia nghe thấy được tiếng lòng hò hét của hắn, lại bắt đầu di chuyển chậm rãi
Trong tay ông cầm kiếm gỗ cùng nữ thi kia đánh nhau, động tác chỉ đẩy lùi nữ thi chứ không có tính công kích, kiếm cũng không hướng vào thân thể của nàng, thế nhưng động tác của nữ thi lại hết sức mãnh liệt sắc bén, song đạo pháp của Lâm Cửu Gia vô cùng cao cường cho dù có nhường thì nữ thi kia cũng không chiếm được tiện nghi.
Tô Giác không biết ông bị làm sao trong lòng nôn nóng muốn điên, đám quỷ kề bên người hắn không ngửi ra bất cứ hơi thở gì cũng bắt đầu bay về phía ngôi nhà.
Tô Giác tức giận suýt nữa thì kêu lên liền nhìn thấy Lâm Cửu Gia móc ra một lá bùa dán lên người nữ thi, nữ thi nháy mắt đứng im, Lâm Cửu Gia nhanh chóng túm lấy Mao Mao nhìn vào mắt nữ thi từ từ lui về phía cửa.
Tô Giác thở phào một hơi vừa mới chuẩn bị leo xuống thì ngay khi quay người liền nhìn thấy một con quỷ đang đứng ở phía sau mình, hắn bị dọa đến nhảy dựng suýt chút nữa nhảy vào bên trong tòa nhà cũng may hắn ổn định lại nếu không hậu quả….thật không dám tưởng tượng.
Hắn vốn dĩ bị Lâm Cửu Gia làm cho tức giận không ngừng, nhanh chóng nâng tay ném lá bùa Lâm Cửu Gia đưa cho về phía quỷ kia, quỷ kia lập tức thét to một tiếng không qua hai giây liền nổ tung.
Tô Giác phóng trở về vừa nhìn thấy Mao Mao lập tức kéo hắn vào lòng mình, Mao Mao hôn mê bất tỉnh nhưng may mắn vẫn còn hô hấp, gã thở phào nhẹ nhõm, Lâm Cửu Gia nhìn Chu Hành cùng Mao Mao bị trọng thương bất tỉnh thở dài một hơi, có vẻ việc tìm mắt trận phá môn là không được chỉ đành về sau nói tiếp.
Ông thoáng nhìn nữ thi phía sau cánh cửa đỏ son, ánh mắt bỗng trở nên muộn phiền cổ họng nghèn nghẹn hồi lâu mới hòa hoãn vững vàng trở lại, sau đó ra hiệu Tô Giác cùng Đại Hắc bế Chu Hành và Mao Mao, năm người quay về đường cũ.
Bọn họ bên kia cực kỳ nguy hiểm, Lâm Trường Tư bên này cũng không thể ngủ ngon, không biết bản thân có phải gặp ác mộng hay không, đầu óc của y mơ màng choáng váng giống y như lần trước bị trúng cổ độc, y không ngừng nhìn thấy hình ảnh Lan Nạp trò chuyện, một chốc thì trời băng đất tuyết, một chốc thì thuyền hoa ven hồ, tựa như đang xem một bộ phim điện ảnh tái hiện lại hình ảnh của năm đó, ngay cả một màn diệt môn cuối cùng cũng xuất hiện.
Không qua bao lâu cái trán của y đổ đầy mồ hôi, y đau khổ nhăn mày, ở trong mơ liều mạng gọi tỉnh chính mình thế nhưng lại không thể mở mắt, khóe mắt của y tràn đầy nước mắt đau đớn.
Lâm Thiên Lí nằm bên cạnh kỳ quái thò đầu qua, vốn hắn cho rằng giống như thường ngày bởi vì mang thai dinh dưỡng không đủ cho nên chân cẳng run rẩy cảm thấy khó chịu, còn tự mình giúp y mát-xa, đâu ai ngờ rằng y vẫn mãi như vậy, lúc này hắn mới phát hiện có chỗ không thích hợp.
Một luồng khói đen quấn quanh mặt rõ ràng là bị bóng đè, cùng một phương thức sắc mặt Lâm Thiên Lí lập tức lạnh băng, hai tay bắt chéo vận khí đem khói đen bên trong đầu y kéo ra, hồi lâu Lâm Trường Tư mới yên tĩnh trở lại.
Lâm Thiên Lí cau mày vén tay áo giúp y lau mồ hôi, sau đó lại ôm y vỗ lưng làm y tiếp tục ngủ.
Càng gần ngày Tiểu Bảo ra đời Lâm Trường Tư càng thích ngủ, hiện tại ngoại trừ những sinh hoạt cơ bản cần thiết thì thời gian còn lại y đều nằm ở trên giường nhắm mắt.
Dù sao cũng là bào thai quỷ được tạo ra từ quả u minh đối với cơ thể mẹ mà nói vô cùng tiêu hao năng lượng, người bình thường mang thai đã khó chịu mà cơ thể Lâm Trường Tư còn gầy, cần phải bồi bổ nhiều hơn một chút.
Lâm Thiên Lí đang lo lắng nhăn mày thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo ở bên ngoài cửa sổ, hắn vừa quay đầu liền trông thấy Mạch Linh ngồi xổm trên ban công, cách một tấm kính nhìn vào trong nhà.
“Úi, một tháng không gặp bụng của mỹ nhân Tư Tư lớn hơn không ít.” Đôi mắt của gã sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư chỉ đắp một lớp chăn mỏng nằm ở trên giường, giọng điệu mang theo giễu cợt.
Lâm Thiên Lí đứng lên không chút lưu tình chắn lại tầm mắt của gã, ánh mắt tràn đầy phòng bị.
Mạch Linh nhìn hắn cười ha hả: “Ha ha, yên tâm tôi mới vừa được ăn no, nơi này đã bị ép khô không còn hàng dự trữ, trông thấy mỹ nhân Tư Tư cũng chỉ có thể mơ ước không làm được này kia.” Ngữ khí của hắn hạ lưu tay cũng đáng khinh chạm vào hạ thân của mình.
Ánh mắt Lâm Thiên Lí trầm xuống, hắn cơ bản không chịu được cái tên hạ lưu vô sỉ này có tư tưởng dâm loạn với bé ngoan, ngay cả nghĩ cũng không được! Hơn nữa người này có khả năng hấp thu linh hồn của Du Uy, lưu giữ tư tưởng của Du Uy, lập tức hận ý trong lòng hắn không ngừng xuất hiện.
Nhớ đến tán gẫu ngày đó với Thiên Thanh có lẽ có thể lấy gã đi hiến tế, đôi mắt của hắn híp lại, Mạch Linh đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn vẫn vô cùng tự tại, đứng lên đi lại trên ban công.
Gã