Tối qua không kịp chúc nhau ngủ ngon, Chung Diệc Tâm đã ngủ trước Trần Hiêu rồi.
Lúc tỉnh dậy, di động vẫn còn nằm trong tay, cô mở khóa màn hình, nhìn thấy ngay giao diện trò chuyện tối qua, sau khi gửi qua gửi lại cả đống hình biểu cảm, cô ngủ thiếp đi, không đáp lại nữa.
Ánh mắt cô dừng ở hai dòng tin nhắn cuối cùng.
CX: ?
Năm phút sau đó, anh lại gửi tiếp: Ngủ rồi?
Thậm chí cô còn có thể hình dung ra vẻ bất mãn của anh thông qua dấu hỏi chấm kia.
Chung Diệc Tâm giở mình trong chăn, nằm trên giường, gọi vào số của Trần Hiêu. Hiện giờ là tám rưỡi, dựa theo thời gian sinh hoạt bình thường của anh, lúc này chắc chắn anh đã dậy rồi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói khá quen thuộc, “Phu nhân, chào cô, tôi là trợ lý của Trần tổng…”
“Dương Thăng phải không? Tôi vẫn còn nhớ anh.”, Chung Diệc Tâm thảnh thơi đùa nghịch tấm rèm cửa sổ, lơ đễnh nói, “Người lần trước đưa chiếc nhẫn kim cương cho tôi là anh phải không?”
Bên kia im lặng trong ba giây ngắn ngủi, “… Phải ạ, phu nhân, tôi xin lỗi, là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa ạ.”
Sự căng thẳng và thái độ nghiêm túc muốn giữ việc của Dương Thăng khiến Chung Diệc Tâm thầm buồn cười, cô hắng giọng, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi Trần Hiêu đã dậy chưa.
“Trần tổng dậy rồi ạ, đang ở trong phòng tập, phu nhân chờ một chút, tôi đưa điện thoại vào cho Trần tổng.”
Chung Diệc Tâm cúi đầu “ừm” một tiếng. Trước khi điện thoại được giao vào tay Trần Hiêu, cô bâng quơ nghĩ, sao người đàn ông này lại dào dạt tinh lực như vậy? Tối hôm kia thức thâu đêm với cô, tối qua anh ngủ cũng rất ít, vậy mà tám rưỡi đã dậy, lại còn đang tập thể hình, kiểu giờ giấc nghiêm chỉnh như thế, rất giống với lúc cô còn đang học đàn.
Khi xác định sẽ đi biểu diễn chuyên nghiệp, ngày nào Chung Diệc Tâm cũng phải luyện tập ít nhất năm tiếng, đó là yêu cầu tối thiểu, mà nếu đi thi đấu thì cả ngày phải giam mình trong phòng đàn, ngay cả thời gian đổ bệnh cũng không có.
Hiện tại, Chung Diệc Tâm tự cảm thấy mình lười biếng quá lâu rồi, cơ thịt săn chắc hơn mười năm giờ đã nhão nhoét cả. Mới đầu cô còn cảm thấy khó chịu, đến bây giờ cô lại cảm khái, từ gian khổ đến thảnh thơi thì dễ, mà từ thảnh thơi đến gian khổ thì quá khó.
Gần đây, những lúc đánh đàn, cho dù không có người nghe, lại chẳng có ai chỉ bảo, nhưng cô biết rõ, ngón tay của cô đã biến chất nhiều rồi, cứ chần chừ không muốn đi gặp thầy, chủ yếu là do cô chột dạ.
“Chung Diệc Tâm?”
Là giọng của Trần Hiêu, mang theo hơi thở dồn dập nhưng lại có vẻ rất khoan khoái.
Được gọi tên, Chung Diệc Tâm thỏa mãn đáp một tiếng, lại giở mình rồi đanh giọng, “Không phải em thì còn có thể là ai được nữa?”
Trần Hiêu khẽ cười một tiếng, nhận lấy chai nước Dương Thăng đưa cho rồi đi đến chỗ dụng cụ tập, sau đó ngồi xuống, “Tìm anh có chuyện gì?”
Chung Diệc Tâm bực mình, hôm đó là ai hậm hực như cún trách cô không bao giờ gọi điện cho anh vậy? Giờ lại lòi đuôi sói ra! Cô dõng dạc nói với Trần Hiêu, “Không có việc gì hết! Em cúp máy đây…”
“Từ từ đã.”, anh nói xong câu đó thì im lặng, hai người cứ thế mà thi gan. Vẫn là Chung Diệc Tâm không nhịn được phải bật cười, cô cũng không giục anh, chỉ nằm yên trong chăn lẳng lặng chờ đợi.
Di động để ngay bên tai, cô nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, là tiếng bà ngoại dậy quét nhà. Sau đó, cô nghe thấy Chung Diệc Thanh cũng dậy, cậu bảo bà ngồi xuống, xung phong nhận phần quét rác, còn bảo sẽ mua cho bà một con rô bốt quét nhà nữa.
“Rô bốt quét nhà là gì?”
“Thì là con rô bốt có thể quét nhà ấy ạ, tiện lợi lắm, chị cũng thật là, không mua cho bà một con từ trước đi.”
Chung Diệc Tâm không khỏi oán thầm: Nịnh hót thì nịnh hót đi, còn không quên bôi nhọ người khác, nếu mà được sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một tên gian thần.
Bà ngoại lại hỏi : “Rô bốt mà cũng quét nhà được ư? To như thế để trong nhà chắc chiếm nhiều diện tích lắm, thôi không cần đâu, đêm bà dậy đi vệ sinh lại sợ hết hồn.”
“Bà ngoại, rô bốt quét nhà thực ra chỉ là một cái máy nhỏ thôi, không chiếm diện tích đâu, con tìm ảnh cho bà xem…”
Cánh cửa không ngăn được tiếng nói cười vui vẻ ở ngoài, ánh nắng sớm xuyên qua tấm rèm, cô và Trần Hiêu vẫn giữ máy, im lặng thật lâu mà chẳng ai cúp máy cả, cứ lẳng lặng nghe tiếng thở của đối phương.
Cái gọi là giai đoạn đầu xác nhận tình cảm, có phải là như thế này không?
Rốt cục, Trần Hiêu phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, anh hỏi Chung Diệc Tâm, “Em vừa nói gì với Dương Thăng thế? Trông cậu ta như vừa bị phê bình vậy.”
Chung Diệc Tâm suýt chút nữa phì cười, nhưng cô nhịn xuống, sau đó nghiêm túc nói với Trần Hiêu: “Có gì đâu, em chỉ hỏi anh ấy là, Trần Hiêu nhà tôi có bận không, một ngày ba bữa có ăn uống đầy đủ không, có cô gái nào hay lởn vởn trước mặt anh ấy không.”
Hai câu đầu nghe còn khuôn mẫu, đến câu cuối cùng, Trần Hiêu hiểu ngay lập tức, Chung Diệc Tâm đang trêu anh. Anh bèn mỉm cười, cố ý lạnh giọng nói, “Có đấy, nhiều lắm.”
“Hả?”, Chung Diệc Tâm cũng rất biết cách phối hợp, cô tiếp lời anh, “Có đẹp không?”
“Cũng được.”
Chung Diệc Tâm lại hỏi, “Thế em có đẹp không?”
Cô chui cả đầu vào trong chăn, tóc tai rối tung, vẻ mặt uể oải nhưng bên môi lại nở một nụ cười. Đầu bên kia chưa trả lời ngay, cô cũng nhẫn nại chờ, lát sau, cô nghe thấy Trần Hiêu chậm rãi hỏi, “Em đoán xem?”
Cũng được, đáp án này vẫn hay hơn so với câu “Em mà đẹp sao?” trong tưởng tượng của cô. Cô đang muốn trả lời thì tiếng đập cửa vang lên, lộc cộc ba tiếng, sau đó Chung Diệc Thanh thò đầu vào, “Con lợn lười kia, xuống ăn sáng!”
Chung Diệc Tâm chống cánh tay ngồi dậy, duỗi thắt lưng nhức mỏi, cào cào mái tóc qua loa rồi cất giọng uể oải, “Biết rồi, chị xuống ngay đây.”
Nếu là bình thường, kiểu gì cô cũng chửi bới Chung Diệc Thanh một trận, ai bảo hôm nay tâm trạng cô tốt, lợn lười thì lợn lười, hôm qua Trần Hiêu gửi cả đống icon hình con lợn mà cô còn không tức giận, phải công bằng, không thể bất công được.
Chung Diệc Thanh nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, im lặng một lát, cậu lại thò đầu ra ngoài hô to, “Bà ngoại! Chị bảo là chị không muốn ăn sáng đâu! Muốn ngủ đến trưa cơ!”
“Nó dám không ăn!”, sau khi thính lực suy giảm, giọng bà ngoại lại càng to hơn, “Chung Diệc Tâm! Dậy nhanh! Cẩn thận bà đánh đòn đấy!”
Chung Diệc Thanh đạt được mục đích liền đắc ý cười ha hả với Chung Diệc Tâm, còn làm một cái mặt quỷ, trước khi Chung Diệc Tâm ném gối tới, cậu nhanh nhẹn chuồn ra ngoài.