Trong căn phòng u tối ở tầng ba, Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu ôm nhau một lúc lâu, im lặng không ai nói gì. Đến khi cả hai đi ra khỏi phòng, trông Trần Hiêu không còn vẻ u sầu nặng nề nữa, anh xốc lại tinh thần, dẫu sao cũng còn phải lo chuyện tang lễ một ngày một đêm nữa.
Chung Diệc Tâm nhờ người giúp việc dọn phòng, hót bỏ đống tàn thuốc. Trần Hiêu đi rửa mặt, đêm nay anh còn phải trông linh cữu. Lần này, cô không cương quyết ở lại cùng anh được nữa, đến ba giờ đêm, cô bị Trần Hiêu dứt khoát đuổi về phòng đi ngủ.
Chung Diệc Tâm ngủ ở phòng của Trần Hiêu. Cô cũng không biết mình có ngủ được hay không nữa, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cứ như cỗ xe ngựa không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Năm giờ sáng đã phải dậy để đến nhà tang lễ, nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa là phải dậy, cô ngủ mà cứ chập chờn.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, không biết đã ngủ được mấy tiếng, cô mơ hồ cảm giác có người đi vào, nhìn thoáng qua là Trần Hiêu, cô lại nhắm mắt giở mình ngủ tiếp. Qua lớp chăn, Trần Hiêu nhẹ nhàng vỗ lên người cô hai cái, gọi cô dậy.
Hiếm khi cô không nằm ì ra, cô tóm lấy cánh tay Trần Hiêu rồi ngồi dậy. Nhìn ra bên ngoài, trời còn tối, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở dưới lầu, cô mới biết là mọi người đã dậy hết rồi.
Nhà họ Trần rất lắm quy củ, làm xong mọi thủ tục, đến sáu giờ mới tới nhà tang lễ. Trong số những khách khứa đến đưa tang, Chung Diệc Tâm nhận ra không ít gương mặt quen thuộc, đều là những người có địa vị trong giới thương nhân của thành phố. Chung Kỳ Nhạc và Dương Hiểu Vi là thông gia, đương nhiên cũng có mặt.
Dương Hiểu Vi đi đến cạnh Chung Diệc Tâm, thấy sắc mặt cô không tốt, quầng mắt hơi thâm, bà biết ngay là cô không được ngủ tử tế nên lo lắng vén tóc cho cô, “Chịu khó mất mấy hôm, xong là ổn thôi, sinh lão bệnh tử, cũng không tránh được các nghi thức này.”
Chung Diệc Tâm gật đầu, cô đâu có phàn nàn gì, chỉ tại cơ thể mệt mỏi mà thôi. Cô nhìn Trần Hiêu đang ôm di ảnh ở phía xa, vẻ mặt trang nghiêm, đứng đó như một gốc tùng bách cao lớn mà hiên ngang. Trời vừa đổ một trận mưa rào, trên di ảnh dính chút bọt nước, gương mặt bà nội trông vừa hiền từ vừa thảnh thơi. Cô tin rằng, dưới suối vàng, bà nội sẽ biết cháu trai bà hối hận đến nhường nào, nhất định cũng sẽ đau lòng giống như cô vậy.
“Còn việc này nữa, nhắc nhở con một chút.”, Dương Hiểu Vi lộ vẻ mặt khó xử, bà kéo Chung Diệc Tâm sang một bên, nhỏ giọng nói, “Gần đây trên mạng có mấy tin đồn không hay, bố con đã xử lý rồi, con không cần phải quan tâm, cũng đừng xem, đỡ ảnh hưởng đến tâm trạng. Hiểu không?”
Chung Diệc Tâm ngẩn ra, từ tối qua đến giờ, cô gần như không động vào điện thoại, đương nhiên không biết gì về tin đồn trên mạng.
Nhìn vẻ căng thẳng của Dương Hiểu Vi, cô đã đoán được hơn một nửa nội dung của tin đồn đó. Chút chuyện đó của cô, giới truyền thông cứ nhai đi gặm lại bao nhiêu lần, còn gì mới mẻ mà nói chứ?
“Dì yên tâm, con không xem đâu.”
Tang lễ của bà nội Trần Hiêu còn chưa kết thúc, cô cũng không có tâm sức mà nghĩ đến chuyện đó, nhưng có một việc cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể không nhờ Dương Hiểu Vi giúp, “Dì ơi, dạo này nếu có thời gian, dì giúp con tìm một người đáng tin, đưa bà ngoại con đến bệnh viện khám tổng quát với…”
Có lẽ bầu không khí nặng nề của tang lễ khiến người ta đau buồn, cũng bất giác khiến người ta trở nên bi quan. Hôm trước ở nhà bà ngoại, tuy bà vẫn sinh hoạt như bình thường, nhưng một vài chi tiết không khỏi khiến cô lo lắng, để yên tâm, vẫn nên nhanh chóng đi khám thì hơn.
Đương nhiên cô muốn đích thân làm chuyện này, nhưng bởi tình hình đặc biệt hiện giờ, trong vòng bảy ngày đầu tiên sau tang lễ, cô không thể tùy tiện đến nhà người khác được, trước đây lúc ông ngoại qua đời cũng có quy tắc như vậy.
Cô không mê tín, nhưng cũng không dám báng bổ, nhờ dì làm, cô rất yên tâm.
Dương Hiểu Vi nhận lời. Chung Diệc Tâm nói thêm đôi ba câu nữa với bà, đang định đi thì bà lại giữ tay cô lại, chần chừ mãi mới hỏi, “Con với Trần Hiêu bây giờ không ở chung với nhau sao?”
Cô ngẩn ra, sao dì lại biết chuyện này được?
Cô ậm ừ đáp cho xong, rồi chậm chạp đi đến bên cạnh Trần Hiêu. Anh nhìn cô một cái, như đang hỏi cô có mệt hay không.
Chung Diệc Tâm lắc đầu, không nói câu nào.
Cô là người có tâm hồn rất nhạy bén, dì hỏi cô câu đó khiến cô đoán ra, tin đồn lần này hẳn là có liên quan đến cuộc hôn nhân của cô và Trần Hiêu.
Cái gọi là giới truyền thông, thật ra không khác gì bà mối ở thời cổ đại, tài bốc phét thành thần, những thứ chẳng liên quan gì đến nhau cũng có thể kéo lại làm một được, một đẻ hai, hai đẻ ba…
Ở bệnh viện còn có thể tránh được đám phóng viên, chứ tại nhà tang lễ thì không thể. Ngay khi tin tức bà cụ nhà họ Trần qua đời được đưa ra, đám phóng viên chỉ hận nỗi không thể moi móc thông tin từ mỗi người trong nhà họ Trần, đương nhiên cũng không thể thiếu cô được.
Chung Diệc Tâm tự biết điều, đã đồng ý với dì là không xem thì cô sẽ không xem, đỡ phải chuốc lấy phiền muộn.
Từ nhà tang lễ đi thẳng một đường là đến nghĩa trang. Dọc đường đi, Chung Diệc Tâm luôn ngồi cùng Trần Nhược Nam. Bà ấy nói, mộ phần đã được mua sẵn từ trước khi bà cụ qua đời, ở cùng chỗ với ông nội của Trần Hiêu, một khoảnh mộ còn đắt hơn cả một căn nhà.
Bà không trang điểm, đồ trang sức cũng tháo hết, nhưng vẻ uy nghiêm thì vẫn không giảm, bà nói với Chung Diệc Tâm mà như đang tự lẩm bẩm, “Ý nguyện của mẹ là được rải xuống hồ, nhưng anh cả đời nào chịu. Mấy cái nghi thức này chỉ là để cho người sống xem, khóc cũng là khóc cho người sống nghe.”
Vẻ mặt của Trần Nhược Nam rất thờ ơ, tinh thần vẫn rất ổn, như thể không chịu đả kích gì lớn. Gò má bà hơi cao, tướng mạo kiên cường, từ lúc ra khỏi bệnh viện đến giờ, bà vẫn giữ thần thái như thường, chưa từng lộ vẻ sầu thảm, nhưng như vậy không có nghĩa là bà không đau buồn.
Cho dù trước đây Trần Nhược Nam từng kể chuyện về nhà họ Trần bằng giọng đầy mỉa mai, châm chọc, nhưng có một việc khiến Chung Diệc Tâm không thể không khâm phục, người nhà họ Trần không khóc trước mặt người khác, từ diện mạo đến cốt cách, ai nấy đều rất cứng rắn.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Sau khi xuống xe, Trần Hiêu là cháu trai trưởng nên ôm hũ tro đi đầu tiên. Đoàn người đi xuyên qua khu nghĩa trang được bao quanh bởi núi non trùng điệp, ngoài tiếng pháo từ xa truyền đến, cũng chỉ có tiếng người thấp giọng thủ thỉ với nhau. Trong những trường hợp như thế này, ai nấy đều đi đứng nói năng rất có chừng mực, thế nên, khi một nhóm người đi tụt lại phía sau cùng cứ rì rà rì rầm, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng.
Mấy người đó là con của chú hai Trần Hiêu – Trần Lập Nham. Đứa con trai cả bằng tuổi với Trần Hiêu, là con của Trần Lập Nham với vợ cả, tính cách thật ra lại rất giống với người nhà họ Trần, khá kín tiếng. Còn mấy đứa khác, chỉ riêng lai lịch cũng đủ để đám phóng viên báo lá cải viết được mấy bài rồi.
“Con hoang đúng là con hoang, không bao giờ khá hơn được.”, Trần Nhược Nam tỏ vẻ khinh miệt, “Còn chưa đến lúc chia tài sản mà đã ngo ngoe không chịu nổi rồi, đủ để thấy Trần Hiêu bị dồn ép đến mức nào.”
Bà nói tiếp, “Anh hai hồ đồ thật, lúc này mà cũng gọi chúng nó đến.”
Nghe bà nhắc đến Trần Hiêu, Chung Diệc Tâm đăm chiêu nhìn đám người kia. Cô phát hiện ra mình biết rất ít về sự nghiệp của Trần Hiêu, anh đi công tác làm gì, trong công việc có gì khó khăn, tại sao trên mạng lại nói anh có nguy cơ bị mất chức…
Cô hơi chột dạ.
Sau khi tang lễ kết thúc, nhà họ Trần còn phải ở lại khách sạn mời cơm khách khứa, đương nhiên Chung Diệc Tâm cũng phải có mặt. Sao cô lại không nhìn ra, lúc cô và Trần Hiêu đứng cạnh nhau, có rất nhiều ánh mắt tò mò đưa về phía họ.
Cô nhìn không chớp mắt, kéo lấy cánh tay Trần Hiêu, cũng chẳng để tâm đến thái độ của bất cứ ai.
Xong xuôi mọi việc, cô lên xe một mình về Cửu Khê Biệt Uyển, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đêm nay là một đêm không mộng mị, cô ngủ thẳng một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Cô rửa mặt, buộc tóc qua loa, nhìn sắc mặt mình trong gương không tệ, môi cũng trở lại màu phớt hồng tự nhiên. Trẻ tuổi đúng là tốt thật, ngủ một giấc, mệt nhọc gì cũng tan biến hết.
Gọi điện thoại cho Trần Hiêu mới biết, anh đã đến công ty giải quyết công việc rồi. Trước khi cúp máy, không biết có phải anh cố ý không, mà anh cường điệu kể mình bận rộn suốt cả buổi, còn chưa được ăn gì.
Chung Diệc Tâm nhoẻn miệng