Sáng sớm hôm sau, Chung Diệc Tâm tỉnh dậy, chống cánh tay ngồi lên, uể oải duỗi người một cái. Ánh mặt trời không xuyên qua nổi tấm rèm cửa dày, chỉ lọt được một vệt sáng mờ nhạt dưới chân rèm.
Cô không rề rà nữa, xỏ dép lê đi vào phòng cất quần áo, lấy bộ đồ mình muốn mặc đặt lên giường.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức cũng đổ chuông.
Trong khoảng thời gian sang Mỹ này, đồng hồ sinh học của cô càng ngày càng có quy luật hơn. Sáu rưỡi dậy, ra ngoài chạy một vòng rồi về, tắm gội xong xuôi thì ăn sáng rồi sang nhà thầy. Hôm nay, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cô đã tỉnh rồi.
Thời tiết ở Philadelphia đã vào cuối thu, gió se se lạnh, cũng may hằng ngày Chung Diệc Tâm không phải ở bên ngoài lâu. Cô mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu hồng nhạt, kết hợp với chiếc quần jeans ống rộng, một chiếc áo khoác dáng dài. Ăn sandwich xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Hàng xóm của Chung Diệc Tâm là một gia đình bốn người, họ nuôi một con chó Berger cực to, tên là Barbie. Ngày nào đi ngang qua nhà hàng xóm, cô cũng nhìn thấy Barbie.
Chuồng của Barbie ở ngay trong sân, sáng nào nó cũng chạy loăng quăng khắp mọi ngóc ngách, nghe thấy tiếng Chung Diệc Tâm đi tới, nó liền hưng phấn chạy về phía cô, cách một hàng rào trắng, cái đuôi vẫy tít thò lò.
“Chào buổi sáng nhé, Barbie, hôm nay mày ăn gì thế?”, Chung Diệc Tâm sờ cái đầu đen tuyền của Barbie.
Barbie mở to hai con mắt long lanh, oẳng oẳng hai tiếng, như để trả lời câu hỏi của cô.
“Nó vẫn chưa ăn gì đâu ạ. Barbie, lại đây ăn sáng nào!”, một cô bé mặc bộ đồ thể thao bó sát người màu xám đi ra khỏi cửa, vỗ tay với Barbie. Nó sủa to một tiếng, phấn khích chạy về phía cô bé, dụi đầu làm nũng. Cô bé đặt bát đồ ăn xuống đất, ra hiệu, sau đó Barbie mới bắt đầu ăn.
Đây là Renee, cô con gái học lớp Mười một của nhà hàng xóm. Cô bé sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp tư sản điển hình của Mỹ, không phải lo chuyện áo cơm, rất lanh lợi hoạt bát, lại không thiếu sự quậy phá của tuổi mới lớn, ngoại hình xinh xắn, chưa lúc nào thiếu bạn trai. Từ lúc chuyển đến đây, Chung Diệc Tâm không dưới một lần nhìn thấy những chàng trai khác nhau đưa Renee về nhà.
Có một lần, Renee nửa đêm trèo qua cửa sổ ra ngoài gặp bạn trai, sau đó không dám trèo trở lại, ba giờ sáng thì gõ cửa nhà Chung Diệc Tâm xin cô cho ở nhở một đêm, vậy là Chung Diệc Tâm đành phải cho cô bé ngủ ở phòng cho khách.
“Hi, Chloe, chị có đến party Halloween tối nay không?”, Renee đi đến trước mặt Chung Diệc Tâm, ánh nắng buổi sớm chiếu lên mái tóc vàng hoe của cô bé.
Chung Diệc Tâm cười cười, hôm nay là Halloween, từ một tuần trước cô đã liên tiếp nhận được lời mời đến tham dự tiệc hóa trang của rất nhiều người bạn. Không khí lễ hội ở bên này vô cùng náo nhiệt, tranh thủ một ngày này để xả stress thư giãn cũng là một việc không tồi.
Cô đã xin phép thầy từ trước đó, có lẽ dạo gần đây biểu hiện của cô rất tốt, thế nên thầy không làm khó cô, đồng ý một cách cực kỳ thoải mái, chỉ đặc biệt dặn cô là đừng điên rồ quá, chơi nhưng vẫn phải đúng mực, “Con phải nhớ mình là người có chồng rồi đấy.”
Lúc ấy Chung Diệc Tâm đã phải trợn mắt há miệng.
Cô áy náy cười với Renee, “Chị nhận lời đến nhà bạn chị rồi, chúc em đêm nay chơi vui vẻ nhé.”
Renee ghé sát vào cô, thì thầm hỏi, “Mẹ em bảo chị kết hôn rồi, thật không?”
Tầm nhìn của cô bé dừng trên ngón áp út trụi lủi của Chung Diệc Tâm, ánh mắt đầy vẻ không tin. Cứ cho là nước Mỹ rất tôn trọng tự do và nhân quyền, nhưng tính tò mò thì chẳng ai là không có cả.
“Đương nhiên là thật rồi.”, cô không đeo nhẫn, chỉ là để tiện cho việc luyện đàn mà thôi.
“Sao em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy?”
Chung Diệc Tâm chỉ cười, không trả lời, cứ thế chào tạm biệt Renee. Trên đường đến nhà thầy, gió lạnh táp vào mặt, cô cúi đầu kéo vạt áo khoác vào, dùng tiếng Trung lẩm bẩm: “Chị cũng lâu lắm rồi không gặp anh ấy.”
Cô luyện đàn đến giữa trưa, vừa hay hôm nay cả hai thầy cô đều ở nhà, Lương Tễ Thần cũng đã hoàn thành chương trình công diễn ở Trung Quốc, lúc này đang đứng ngoài cửa phụ giúp giăng đèn cho đêm Halloween.
Chung Diệc Tâm thu dọn xong xuôi mới đi xuống, vừa xuống tới nơi thì nhìn thấy một chiếc đèn bí ngô cực to ở ngoài cửa, tròn tròn, đáng yêu vô cùng.
Trời sẩm tối, đèn được thắp sáng, đám trẻ đi tới từng nhà một xin kẹo, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Cô là một người trưởng thành, không thể nào mặt dày đi xin kẹo cùng đám trẻ được, thế nên cô bốc một nắm kẹo ở trên bàn, bỏ vào túi áo khoác rồi nghênh ngang đi ra ngoài.
“Anh chờ em.”, Lương Tễ Thần đứng một mình ở ngoài cửa, cầm điện thoại dí sát vào tai, không biết đang nói chuyện với ai. Lúc anh ta cúp máy, Chung Diệc Tâm bắt gặp biểu cảm hiện lên chỉ trong giây lát trên gương mặt anh ta, khóe miệng cong cong, ánh mắt thư thái, ấy vậy mà anh ta lại mỉm cười.
Cô dụi mắt, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi.
Lương Tễ Thần không phải là tên mặt than, đương nhiên anh ta biết cười, nhưng đó là kiểu cười khách sáo, hoặc cười lấy lệ, chứ không phải kiểu cười khiến người ta suy diễn sâu xa như vậy.
“Sư huynh, đang nói chuyện với ai đấy? Trông có vẻ tâm trạng anh đang tốt lắm ấy.”, cô vuốt lên mặt đèn bí ngô, cảm thấy nó vô cùng đáng yêu. Bỗng nhiên, linh cảm lóe lên mách bảo cho cô biết, biểu cảm vừa rồi của Lương Tễ Thần, cực kỳ giống như khi vuốt ve một cái đèn bí ngô đáng yêu.
Không phải là cô nhìn nhầm, mà là dây thần kinh trên mặt anh ta có vấn đề.
Lương Tễ Thần đút tay vào túi rồi nói: “Một người bạn.”
Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với sư huynh, cô sẽ không ngốc nghếch mà hỏi anh ta là “Người bạn nào?”, anh ta là một người đàn ông giỏi kiềm chế cảm xúc, ngay cả khi chúc phúc hay động viên, đều thể hiện bằng cách khác. Giống như khi gửi cho cô tấm bưu thiếp kia, đề một câu thần bí như câu kinh Phật, tùy cô muốn hiểu thế nào thì hiểu.
“Thầy nói em tiến bộ rất nhiều.”, Lương Tễ Thần thoải mái nói sang chuyện khác,
“Tiếp sau đây có dự định gì không?”
Chung Diệc Tâm càng cảm thấy kỳ quái, từ lúc nào Lương Tễ Thần lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy? Cô sẽ không tự cho rằng anh ta chỉ đang quan tâm mỗi một mình cô. Chẳng lẽ anh ta mắc bệnh nan y?
“Em sẽ tham gia buổi hòa nhạc Noel năm nay, đang chuẩn bị, hoan nghênh anh đến nghe.”, cô nở nụ cười tươi tắn với anh ta, “Nhạc Mozart đấy, Noel mà, hơn Bach của anh.”
Cô luôn không thích cách Lương Tễ Thần chơi nhạc của Bach, tao nhã, lý tính đến mức không chút ấm áp. Cô thừa nhận, trên phương diện kỹ thuật, anh ta có tài năng thiên phú, nhưng cô lại không thích cách biểu đạt đó, như thể đem cảm xúc phân chia đồng đều lên từng nốt nhạc, không chệch đi một ly nào.
Đời người mà không có những bước lệch khỏi quy tắc thì sẽ chẳng thú vị chút nào.
Thế nên trong số các ngày lễ của phương Tây, cô vẫn thích Halloween nhất, chỉ cần đồng ý, ai cũng có thể giải phóng mình trong ngày này, đóng giả thành đủ loại yêu ma quỷ quái, nhân vật hoạt hình, hoặc là bất cứ người nào.
Chỉ có không muốn, chứ không gì là không làm được.
Rời khỏi nhà thầy, Chung Diệc Tâm đi bộ về nhà. Còn mấy tiếng nữa là đến giờ tổ chức party, cô cần phải tranh thủ thời gian về thay quần áo và hóa trang. Tay chân vụng về như cô, đương nhiên là cô sẽ không tự hoàn thành khâu hóa trang. Cô đưa cô bạn Cynthia về nhà, giao cả khuôn mặt của mình cho cô ấy.
Cynthia là người bạn cô quen khi đang học môn đại cương.