Buổi hòa nhạc đêm Noel kết thúc viên mãn, công ty đại diện của Chung Diệc Tâm tổ chức một bữa tiệc mừng công nhỏ dành cho cô, Hứa Xương Ngạn, và toàn bộ những người đã tham gia.
Địa điểm tổ chức ở ngay hậu đài của thính phòng.
Vị trí hơi chật chội, hành động cũng bị giới hạn, xoay người một cái cũng sợ va phải ly rượu của người khác. Thế nhưng, điều đó không ngăn cản được sự máu lửa của mọi người, hai ba mươi người cả trai lẫn gái, thay phiên nhau đến chúc rượu Chung Diệc Tâm.
Hứa Xương Ngạn lấy cớ tuổi cao không thể uống nhiều, nên chỉ nhấp môi mấy ngụm rồi dắt tay bà xã ra về. Trước khi đi, ông còn cố ý vỗ vai Chung Diệc Tâm trước mặt mọi người và dặn cô cứ chơi thoải mái, tha hồ mà uống, đừng phụ ý tốt của mọi người.
Nhìn ông thầy tinh quái, Chung Diệc Tâm cảm thấy mình thật đen đủi.
Trần Hiêu luôn đi bên cạnh Chung Diệc Tâm, định bụng sẽ uống đỡ cô. Nhưng đêm nay quá đặc biệt, buổi hòa nhạc đánh dấu sự trở lại của cô diễn ra vô cùng thành công, lại vừa được cầu hôn, tâm trạng cô đang cực kỳ hưng phấn. Tay đeo nhẫn kim cương xanh, lễ phục được thiết kế riêng bởi Elie Saab, người lâng lâng trong men say, khóe miệng cô cong lên, khiến ai nhìn cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Ở thời đại tin tức cập nhật nhanh chóng như hiện nay, không cần đợi đến ngày mai, đã có người phát hiện ra những bình luận về buổi hòa nhạc trên internet rồi.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, tất cả cùng nín thở đợi một người nhân viên trong đoàn đọc phần bình luận đó.
Đương nhiên Chung Diệc Tâm là người căng thẳng nhất.
Cứ cho là công ty thiết kế áp phích đã để ảnh của cô và thầy ở vị trí ngang bằng, nhưng phần lớn khán giả tới đây ngày hôm nay đều là để nghe Hứa Xương Ngạn biểu diễn.
Người trong nghề đánh giá vô cùng khắt khe, đàn sai một nốt thôi là đã bị phê bình không nể nang rồi. Trải qua một lần biểu diễn thất bại, cô không cảm thấy xa lạ với những lời đánh giá kiểu đó.
Cho dù Chung Diệc Tâm khá hài lòng về phần trình diễn của mình đêm nay, nhưng chưa đủ thỏa mãn những nhà bình luận chuyên nghiệp, cô vẫn hơi buồn một chút.
Về màn diễn tấu của Hứa Xương Ngạn, giới phê bình không tiếc lời khen ngợi, đặc biệt đánh giá cực cao bản nhạc của Bach.
“Cảm xúc khống chế quá tuyệt, không còn lời nào để khen nữa.”, “Cách lý giải tác phẩm của Bach vô cùng tinh tế, mỗi một nốt nhạc đều được khống chế một cách tài tình, trong cái khéo léo lại mang theo sự lắng đọng sâu sắc…”
Mọi người nghe mà đều bật cười, đây có thể coi là những lời thừa thãi cao cấp, đương nhiên, thầy là tuyệt nhất rồi.
Lại nhìn thấy tên của một nhà bình luận, ai nấy đều không khỏi cảm thấy thoải mái.
Đó là một nhà phê bình âm nhạc người Pháp, luôn theo dõi các hoạt động của Hứa Xương Ngạn, là fan trung thành của ông, nhưng lại không phải là nhà phê bình chuyên nghiệp. Bình luận của anh ta chia làm hai cực đối lập hoàn toàn, yêu thì khen lên tận trời, mà ghét thì chê như rác rưởi, rất ít khi xuất hiện bình luận kiểu nửa vời, bởi vậy có vẻ không quá khách quan.
Nhưng với cách dùng từ cay độc của anh ta, một khi đã đăng bài là luôn có thể thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Đổi là trước đây, Chung Diệc Tâm không quá để ý đến đánh giá của những nhà phê bình âm nhạc như vậy. Nhưng hiện giờ, cô lại bất giác cảm thấy căng thẳng, không biết bản thân mình sẽ phải đối mặt với lời đánh giá độc địa của anh ta như thế nào.
Chung Diệc Tâm nhích lại gần Trần Hiêu, cảm nhận được sự bất an của cô, anh bèn nắm lấy tay cô, miết khẽ hai cái.
Anh đang lẳng lặng cổ vũ cho cô.
Người kia tiếp tục đọc, “Là học trò cưng của Hứa Xương Ngạn, phần thể hiện của Chung Diệc Tâm đêm nay cũng rất đáng chú ý. Sonata in A Major của Mozart, cảm xúc tròn trịa, xúc tích, thanh thoát, khiến người ta mê say…”, đọc đến đây, anh ta bỗng tạm dừng, liếc Chung Diệc Tâm một cái bằng ánh mắt kỳ quái, như thể đang cố nhịn cười.
“Tại sao đoạn encore cô ấy lại đàn Giông tố? Lạy Chúa tôi, đây là đêm Giáng Sinh! Từ Mozart chuyển sang Beethoven, gió bão xoay chuyển bất ngờ không kịp đề phòng, gặp quỷ rồi! Tôi đây phải tĩnh tâm lại một chút… Tóm lại, đêm nay, cả hai nghệ sĩ dương cầm đều thể hiện quá tuyệt vời, chuyến này đi không phí công chút nào.”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là Chung Diệc Tâm bật cười trước.
Nhà phê bình âm nhạc hài hước như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đêm đã về khuya, tiệc mừng công kết thúc, mọi người đều muốn về nhà sớm quây quần bên gia đình. Chung Diệc Tâm cũng đi ra theo Trần Hiêu, bước chân bồng bềnh, thả vào bóng đêm mù mịt.
“Người nhà em đâu rồi?”, ngồi vào trong xe, cô phải dựa lên vai Trần Hiêu, suy nghĩ dần trôi đi. Men rượu Champagne cuộn trào, bầu không khí ngọt ngào vẫn cứ ào ào táp đến.
Trần Hiêu chỉ cho tài xế hướng về nhà Chung Diệc Tâm, sau đó mới trả lời, “Họ về khách sạn rồi, chẳng phải vừa nãy mới chào em đấy ư?”
Thế sao? Có chuyện này à?”
Cô cố nhớ lại, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ.
Trong ấn tượng, sau khi nhận lời cầu hôn của Trần Hiêu, cô mở cửa ra, bố và dì, cả Tiểu Thanh nữa, đều đứng ở ngoài cửa. Triệu Cẩm Tranh và Nghiêm Đông thì khoa trương hơn, hẵng còn đang dí tai vào cửa để nghe trộm. Thấy Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu cùng nhau đi ra, hai người đứng phắt thẳng dậy, dáng vẻ đúng như có tật giật mình.
Hình như cô say thật rồi, vậy mà họ đi lúc nào cô cũng không nhớ rõ.
“Sao uống Champagne mà cũng say được? Anh lừa em.”, cô nép vào lòng Trần Hiêu, dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh, động tác không có chút khách sáo nào.
Anh tóm lấy cái tay nghịch ngợm, bất đắc dĩ nâng vách ngăn, “Anh lừa em thế nào? Bảo em uống ít thôi còn gì, em lại không cho anh uống đỡ em.”
Xe lao nhanh trên đường, ban đêm không có quá nhiều người, trời đổ tuyết, đường trơn hơi khó đi. Cô híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nhìn thấy một đôi tình nhân đang đứng cạnh cây thông Noel bên đường hôn nhau.
Cây thông Noel trước trung tâm thương mại được giăng đèn lung linh, bông tuyết bay lất phất, càng tăng thêm phần lãng mạn.
Cảnh vật bên ngoài lướt qua vun vút, chỉ để lại ánh đèn giao nhau mờ nhạt, trong lúc hoảng hốt, một tia sáng màu xanh lam rọi vào tầm mắt cô, loáng thoáng, lờ mờ, cô muốn đưa tay bắt lấy, nhưng vừa nhào tới thì suýt chút nữa ngã xuống sàn xe.
Cũng may Trần Hiêu ôm lấy cô.
“Em ngồi yên nào, ngã thì đừng có mà khóc với anh.”, anh ôm chặt lấy cô.
Chung Diệc Tâm nằm xuống đùi anh, ngửa mặt, mắt khép hờ, như đang mơ mơ màng màng.
Mặt cô hơi đỏ, ánh mắt đượm men say, cô nói với Trần Hiêu: “Em vừa nhìn thấy một con đom đóm màu xanh lam, đẹp lắm, em muốn bắt lấy nó, mang về chơi với em.”
“Màu xanh lam?”, Trần Hiêu thoáng sửng sốt, khóe mắt liếc đến ngón tay lúc ẩn lúc hiện của cô, bỗng anh nở một nụ cười vẻ đã hiểu.
Anh nắm tay cô, giơ lên trước mặt cô, “Tự em nhìn cho rõ đi, là con đóm đóm xanh này à?”
Cô ngắm nghía một lúc, rồi ngỡ ngàng nói: “Là con này! Wow, anh siêu thật đấy, vừa mới đó thôi đã bắt được cho em rồi, anh nhìn xem có phải nó đẹp lắm đúng không?”
“Em nhìn lại một lần nữa cho rõ xem, nói với anh, đây là cái gì?”
Chung Diệc Tâm sửng sốt liếc anh một cái, rồi lại cẩn thận nhìn lại. Không thấy con đom đóm đâu nữa, thì ra đốm sáng lập lòe đó là chiếc nhẫn kim cương xanh trên tay mình.
“Em không say.”, cô cố ý cường điệu, tuyệt đối không tỏ ra chột dạ.
Trần Hiêu hừ lạnh một tiếng, lười so đo với cô, anh kéo cô dậy khỏi đùi mình, bắt cô ngồi yên không được lộn xộn nữa.
“Anh nói thử xem, nếu vừa nãy em không nhận lời cầu hôn của anh, anh định sẽ làm gì?”, Chung Diệc Tâm tò mò hỏi.
“Chẳng làm gì cả, em vốn dĩ đã là bà Trần rồi, em không đồng ý, cùng lắm thì lần sau anh lại cầu hôn lại thôi.”, Trần Hiêu cúi đầu nhìn cô, nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ, ánh mắt chứa đầy vẻ tự tin.
Chung Diệc Tâm nhếch môi, “Nếu lần sau em lại không đồng ý thì sao?”
Trần Hiêu nắm lấy cằm cô, giả vờ bực tức, “Quá tam ba bận, ba lần mà còn không đồng ý, anh đành coi là em đồng ý rồi thôi.”
“Anh chẳng có thành ý gì cả.”, cô vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh, “Làm sao bây giờ, đột nhiên em cảm thấy mình thiệt quá, không nên một lần đã nhận lời anh.”
Trần Hiêu “à” một tiếng thật dài rồi nói: “Trên đời này không có thuốc hối hận mà uống đâu, nhẫn cũng đã đeo, quá muộn rồi.”
Chung Diệc Tâm biết anh đang cố ý trêu tức cô, bèn đấm anh một cái rồi hờn dỗi: “Chẳng trách Triệu Cẩm Tranh bảo đàn ông trước và sau khi cưới là hai dạng khác nhau, trước khi cưới thì coi mình như nốt chu sa, cưới rồi là thành vết muỗi đốt.”
Khi ấy là hồi cấp Hai, cô thường xuyên đến nhà Triệu Cẩm Tranh chơi, tối muộn rồi thì sẽ ngủ lại đó luôn, ngủ cùng một giường với Triệu Cẩm Tranh.
Các cô gái đang tuổi mới lớn, vô cùng lắm tâm sự, tắt đèn đi, nằm trong bóng tối nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nói đến đoạn buồn cười là lại phá lên cười điên dại, sau đó, kiểu gì mẹ Triệu cũng sang gõ cửa cảnh cáo hai cô nàng.
Dùng lời mẹ Triệu mà nói, “Hai đứa ngày gặp tối gặp, như chị em sinh đôi ấy, không bao giờ hết chuyện để nói.”
Thật ra buôn tới buôn lui cũng chỉ có mấy chủ đề đơn giản, nhóm nhạc thần tượng đang nổi, scandal nóng hổi trong giới showbiz, hay bộ truyện tranh đang hot đã ra đến tập mấy rồi…
Ngoài những lúc học ra, không khi nào là hết chuyện để buôn.
Cứ cho là tính cách Triệu Cẩm Tranh như con trai, nhưng cũng có khi có ngoại lệ. Nằm cùng bạn thân trong một ổ chăn, đề tài muôn thuở của hội con gái là – chuyện tình cảm.
Khi đó, quan điểm của Triệu Cẩm Tranh tương đối cực đoan, cực kỳ khinh thường tình cảm nam nữ, cô nàng vô cùng ngứa mắt hội con trai mặt dày theo đuổi Chung Diệc Tâm, cũng ngứa mắt luôn cả những đứa con gái sầu khổ vì tình.
Hồi cấp Hai, các cô rất thích đọc tiểu thuyết, thường xuyên đổi cho nhau đọc, từ Trương Ái Linh đến Emily Bronte, từ Bá tước Monte Cristo đến Đỏ và đen, cùng nhau cảm nhận thứ ái tình khắc khoải mà oan nghiệt, cùng bức bối vỗ ngực vì kết cục của Scarlett và Rhett trong Cuốn theo chiều gió.
Cán sự Văn của lớp các cô là một người thích văn học, cũng thích cuốn tiểu thuyết đó, đồng thời cũng vô cùng khó chịu với cái kết ấy. Chính vì vậy, cô nàng đó đã tự chắp bút nên